Khách quan này tức giận, làm sao hắn biết một người trẻ tuổi như thế lại có trù nghệ cao như vậy được. Nếu biết…à mà chưa chắc, làm cái gì lại tính đắc như vậy hả! Món ăn bình thường chỉ có giá 50 văn tiền, chỉ đổi người nấu lại lên tận 500 văn tiền, có còn cho dân thường ăn không hả. Bộ chỉ định làm cho kẻ có tiền à?
Nội tâm vị khách này gào rú. Nhưng đắn đo một hồi, ngửi thấy mùi vị bàn bên đang tra tấn mình. Hắn quyết định. Thôi kệ, 500 thì 500, dù sao “tiền nào của nấy”, xem cái mùi này, xem cái vẻ mặt của tên Lý viên ngoại cật hóa ( cật hóa: tham ăn ),xem chừng tiền này bỏ không tiếc. Xem như xa xỉ một lần vậy.
Thế là vị khách mang quyết tâm tráng sĩ chặt tay gọi tiểu nhị đang định đi ngang mình lại.
-Tiểu nhỉ, cho ta gọi món.
Thái Lộc vội đưa thực đơn ra.
-Khách quan, mời ngài chọn món.
-Ta muốn gọi món “cua xào me sốt hành” và “canh bò cay” giống bàn đó. – Hắn chỉ vào Lý Tiền. – Chọn lão bản của ngươi làm.
Thái Lộc vội thưa.
-Thật xin lỗi khách quan. Lão bản mỗi ngày chỉ nấu mười món. Ngoài năm món ban đầu Lý viên ngoại gọi ra, còn lại đều do Ngô viên ngoại gọi rồi ạ.
Thái Lộc chỉ vị Ngô viên ngoại đang đắc ý ngồi bàn trong gốc. Vị khách này nghe hắn nói vậy, tức giận mắng.
-Cái gì mà mỗi ngày chỉ nấu mười món. Các ngươi tại sao từ đầu không nói sớm!
Thái Lộc vội chỉ vào một dòng chữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547164/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.