Đo đạc xong trời cũng xế chiều, trưởng thôn bèn mời Trần Thanh về nhà dùng bữa. Cậu đương nhiên không từ chối, sống ở thôn quê, nhất thiết phải làm tốt quan hệ với trưởng thôn rồi. Thế là mọi người chậm rãi đi ngược lại về nhà ông.
-Công tử, chỉ là mấy món thôn quê, ngài cứ dùng tự nhiên, đừng khách sáo.
Trưởng thôn chỉ vào mấy món ăn trên bàn, cười nói với Trần Thanh. Hôm nay, vì có khách quý nên ông dặn vợ nấu thêm hai món thịt, mùi thịt thơm lừng bay vào mũi. Thôn nghèo nên chỉ có ngày tết hoặc lễ mới có thịt ăn, hôm nay họ lại làm tận hai món, xem ra là hết lòng với vị khách cậu đây rồi.
Trần Thanh thân thiện cười với trưởng thôn, tự nhiên gấp thức ăn thưởng thức. Ừm nói sao nhỉ, theo tay nghề của người ở đây thì cũng khá ngon, rau củ được cái tươi mới, niêm gia vị cũng phóng khoáng, không giống những nhà nghèo khác ngay cả mắm muối cũng không dám cho nhiều. Còn nói theo khẩu vị của cậu thì, thật sự quá dở rồi, thịt còn mùi tanh, rau thì chín quá mức làm mất đi vị nguyên bản. Nhưng ăn của người sao dám chê, cậu phải luôn miệng khen ngon, cũng cám ơn vợ trưởng thôn đã khoản đãi mình.
Cơm nước xong xuôi, vợ trưởng thôn hay gọi là thím Liễu pha cho hai người một bình trà nóng, rồi tránh mặt vào phòng trong. Trần Thanh và trưởng thôn vừa uống trà và nói chuyện với nhau.
-Trần công tử, không biết ngài dự định khi nào bắt đầu khởi công xây nhà vậy?
-Không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547156/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.