Trần Thanh cảm thấy hai mươi lượng bạc mình tiêu cho Đại Ngưu rất xứng đáng. Nếu Đại Ngưu sinh vào thời hiện đại, cậu tin rằng thành tựu mà ông đạt được sẽ không tệ.
Khả năng tiếp thu của Đại Ngưu rất khủng, chỉ bằng tài liệu cậu đưa, ông ấy đã có thể trôi chảy huấn luyện nhân viên phù hợp với yêu cầu của cậu, thậm chí từ đó còn suy ra các vấn đề liên quan khác cần chú ý.
Cậu theo dõi quá trình dạy – học của bọn họ nửa ngày, cuối cùng yên tâm phó mặc cho Đại Ngưu làm việc. Chỉ cần cuối ngày kiểm tra lại là được.
Tửu lâu này đã có hơn hai mươi năm kinh nghiệm, nên về vấn đề nhập nguyên liệu cùng các phụ liệu khác, đã có nguồn cung ứng rồi. Trần Thanh chỉ yêu cầu chưởng quầy liên hệ nơi thu mua thêm các nguyên liệu khác như quả lửa, quả bi, gừng,… rồi phủi tay không quan tâm.
Mấy ngày nay chỉ chú tâm vào tửu lâu, cậu đã lơ là không gian một khoảng thời gian rồi. Cho nên sau khi vào phòng đóng chặt cửa, cậu bèn lắc người vào không gian.
Cây trồng trong đó đã phủ đầy quả, quả nào quả nấy to tròn, mọng nước. Trần Thanh dạo một vòng quanh rồi dừng trước khu vực cây anh đào. Hai ngày trước anh đào đã ra hoa, hàng trăm nhánh hoa rũ xuống, cậu còn đứng ngắm rồi vuốt ve nó một lúc lâu.
Chủng hoa anh đào thường có năm hoặc mười cánh, nghe đồn có nơi trồng được hoa với cả trăm cánh. Nhưng đó chỉ là truyền thuyết, kiếp trước cậu chưa từng nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547149/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.