Một loạt chuyện cũ được kể ra. Tất cả đều không phải Trần Thanh làm, nhưng vốn “hình tượng” cậu quá tệ. Chuyện xấu của anh em cậu, họ đều gán lên người cậu. Mấy đứa nhỏ khác thấy vậy cũng đổ lỗi của mình lên Trần Thanh. Mẹ cậu thì suốt ngày ra đường nói cậu như nầy như nọ, để mọi người không nói gì khi bà đánh chửi cậu. “Trần Thanh” sống trong “khổ” riết rồi quen, chuyện ai đổ lên cũng im im nhận lấy, không lên tiếng phản kháng.
Thế nhưng “cậu” chịu được. Trần Thanh lại không chịu được.
-Không có, con không có làm những chuyện như vậy. Mọi người có bao giờ thấy con làm gì chưa, toàn là nghe người khác nói lại. Tất cả là do anh trai với em gái con làm, cha mẹ bắt ép con phải nhận giùm hai người họ.
Mặc kệ chuyện của ai, Trần Thanh đều đổ hết lên đầu hai người anh em của mình.
“Chát! Chát!”
Bùi thị tán Trần Thanh hai cái liên tục, thấy Trần Thanh té xuống đất cũng không ngừng dùng chân đá lên người cậu. Con trai cùng con gái là cục cưng của bà, không cho phép thằng xui xẻo này đụng vô được. Lỡ mang tiếng xấu, tương lai chúng phải làm sao. Nửa đời sau của bà còn phải dựa vào thằng hai đấy.
-Dừng lại cho tôi!
Trưởng thôn tức giận quăng ly trà đang uống dở vào Bùi thị. Người đàn bà này thật quá quắc. Thằng ba Thanh ốm tong teo, người lại đầy máu vậy mà bà mẹ này còn có thể ra tay độc ác như vậy, xem chừng lời nói của đứa nhỏ có khả năng là sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547135/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.