Năm 20XX, tin đồn tận thế lan tỏa khắp chốn. Trên internet rần rần đăng các tin dịch bệnh, tận thế, zombie. Dù chính phủ nghiêm cấm, xử phạt các tổ chức, cá nhân đăng tin “thất thiệt”. Thế nhưng, tin đồn này lại cứ ngày một lớn.
Ban đầu Trần Thanh cũng không quan tâm điều này. Lắm lúc mở Facebook thấy bạn bè tag mình cũng chẳng buồn comment. Cậu chỉ là một đầu bếp nhỏ, tận thế có đến đối với cậu chẳng ý nghĩa gì.
Còn nhớ có một bài post rất vui. Nội dung rằng nếu tận thế, dịch bệnh zombie xảy ra, phần lớn người sẽ cho rằng mình là cá thể anh hùng, cầm súng bắn xả cứu giúp nhân loại. Nhưng thật ra, đa phần chúng ta sẽ thành cái con zombie ngắc ngắc ngứa ngứa bị bắn kia. Lúc đọc được tin này, Trần Thanh còn cười thả thê rồi nhắn like cho bài post.
Trần Thanh năm nay ba mươi tư tuổi. Là đầu bếp chính trong một nhà hàng cũng có chút danh tiếng. Cậu sinh ra ở miền quê xa xôi, vì nghèo khó mà mới mười bốn tuổi đã lên Sài Gòn kiếm sống. Mồ côi từ bé nên Trần Thanh sớm biết nhìn mặt người để làm việc. Nhờ thông minh, chăm chỉ, ngọt miệng mà cậu cũng học được nghề làm bếp. Đến bây giờ thu nhập cũng xem như ổn định, mua được một căn nhà cấp bốn nhỏ, đang để dành tiền để cưới vợ.
Có lẽ Trần Thanh sẽ cứ sống yên bình như thế, nếu không có một ngày cậu đột nhiên bị một cái không gian đập trúng.
Vâng, chính xác là bị đập trúng.
Hôm đó, sau khi kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547128/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.