Edit: Pa
[Anh mua hoa cho tôi à?]
***
"Đến rồi." Xe được gửi trong trung tâm thương mại cao cấp, Thẩm Cảnh Duyên theo Hàn Hành Chu xuống xe đi tới nhà hàng.
"Lâu rồi không tới." Kể từ buổi xem mắt ngày hôm ấy, Thẩm Cảnh Duyên chưa ghé lại chỗ này, "Lần trước vào đây còn chưa kịp nhìn ngắm gì đã phải về mất rồi."
Người nói vô tình nhưng người nghe hữu ý, Hàn Hành Chu tưởng đối phương nhắc lại chuyện cũ, phàn nàn về lần chia tay chẳng chút phong độ nào của mình, anh mím môi dưới, quả thực là anh chưa tốt.
"Tôi xin lỗi. "
"Hả?" Chẳng hiểu sao tự dưng lại nhận được lời xin lỗi của Hàn Hành Chu, Thẩm Cảnh Duyên đơ mất vài giây mới phản ứng lại, "Tôi không cố ý trách anh, đừng xin lỗi."
"Hôm đó, thực sự là tôi đã không phải phép."
"Ây, tôi đã nói là không có gì rồi mà." Chuyện qua lâu thế rồi, Thẩm Cảnh Duyên cũng đâu phải là người hẹp hòi, cậu chẳng còn tức giận từ lâu rồi, "Đừng nghiêm túc như vậy."
Hàn Hành Chu không hiểu, nếu không nghiêm túc thì còn có thể như nào nữa? Chẳng nhẽ nên dở trò lưu manh sao? Anh ấy hỏi Thẩm Cảnh Duyên:
"Vậy thì tôi phải làm gì?"
"Anh đừng nhắc lại chuyện đó nữa là được." Thẩm Cảnh Duyên mỉm cười rồi nói đùa với anh, "Anh nhắc đến tôi lại thấy hơi xấu hổ đó."
"Hôm nay sẽ không xấu hổ." Hàn Hành Chu nói.
"Đúng đó."
So với buổi gặp mặt đầu tiên đầy miễn cưỡng thì tất nhiên bây giờ phải tốt hơn gấp trăm lần.
Sau khi ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-luc-hap-dan/445950/chuong-22.html