“Lâm!”
“Là lâm đã trở lại!”
Lâm Nhất lui về phía sau một bước tiếp lấy Cáp Y phi mình đến, tiếp theo là Bố Cốc, các tộc nhân không dám lao vào chỗ Phục Phong, quẹo hết qua bên Lâm Nhất.
Bị một đám bọn họ nhào lên cho một cái "ôm gấu"*, đều là thân mình cường tráng, sức lực cực kỳ lớn, lại không biết nặng nhẹ, toàn dùng sức mà siết, Lâm Nhất dường như nghe được tiếng răng rắc của xương cốt mình.
(*)như là bodylock trong đấu vật ấy=))
“A Do, mau buông tôi xuống.”
A Do vỗ vỗ khiêng cậu lên, khóe miệng Lâm Nhất run rẩy không ngừng, dù gì cậu cũng cao 180.5, có kích động muốn nôn ra ngoài.
A Do đột nhiên thấy lạnh sống lưng, quay đầu lại nghi hoặc nhìn, không phát hiện gì, khi tầm mắt thu hồi lơ đãng liếc qua một nơi. Y nuốt nước miếng, không biết có phải nhìn lầm hay không, Vu có vẻ như không vui cho lắm.
Ngay sau đó người A Do run lên, thứ cảm giác này lại tới nữa, y lập tức buông Lâm Nhất xuống, bản thân lui lại hai bước, gãi gãi đầu, đầy ngại ngùng nói: "Lâm, lúc bọn tôi rời Xà thị có muốn gặp cậu, nhưng bọn họ không đồng ý, sau đó chúng tôi không tranh lại nên gấp gáp trở về trước.”
Mặc kệ thứ mùi lạ phả thẳng vào mũi, Lâm Nhất cười nói không sao, nghiêng đầu dùng ánh mắt chọc chọc cái người đàn ông đứng ở phía sau bên trái kia. Thấy Đức Lỗ đi qua nói gì đó, sau đó hai người cùng nhau rời đi, cậu nhíu nhíu mày.
Có thể là do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-luc-dia-bi-mat/653311/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.