Tiêu Nghiễn Ninh không ở lại phủ Công chúa lâu, đã đồng ý với Tạ Huy Chân quay về sớm một chút rồi, sáng sớm ngày hôm sau cửa cung vừa mở là lại vào cung.
Lúc y đến thỉnh an, Tạ Huy Chân đang ở thư phòng vẽ tranh. Không đợi Tiêu Nghiễn Ninh cúi người đã lập tức miễn lễ cho y: “Nghiễn Ninh, đệ qua đây.”
Tiêu Nghiễn Ninh bước đến liền bị Tạ Huy Chân duỗi tay túm sang, vừa mới đứng vững đã Tạ Huy Chân từ phía sau đè đến, hơi thở bao bọc lấy y, một tay khoác trên eo y, một tay phủ lấy bàn tay y, bút vẽ cũng đưa vào trong tay y.
Tiếng cười khẽ gần bên tai, khơi gợi cảm giác ngưa ngứa: “Đệ xem bức hoa điểu đồ (tranh vẽ hoa và chim) này của cô thế nào?”
Tiêu Nghiễn Ninh rủ mắt nhìn bức tranh trên bàn, nếu thật sự phải bình phẩm thì chỉ có thể tính là tàm tạm, Tạ Huy Chân vẽ với bút phong cứng rắn, khí thế tràn đầy, vật được vẽ ra có vẻ không sống động cho lắm, thoạt trông có hơi cứng nhắc.
Tiêu Nghiễn Ninh hãy còn đang cân nhắc xem phải trả lời câu hỏi ra sao, Tạ Huy Chân tự nói: “Cô cảm thấy mình vẽ không đẹp, bức tranh này từ nhỏ đến lớn cô đều vẽ không đẹp, chắc là không có thiên tư về mặt này. Không thì đệ giúp cô sửa lại đi, cô nhớ là lúc nhỏ đệ vẽ tranh rất là tài tình.”
Tiêu Nghiễn Ninh nhận lệnh.
Tập trung tinh thần lại vừa nhìn bức tranh dưới tay chốc lát, y không chần chừ thêm nữa mà hạ xuống nét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-kim-phong-ngoc-lo/394267/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.