Buổi đêm, Tiêu Nghiễn Ninh ngủ không được yên ổn. Khi trời tờ mờ sáng, bên ngoài nổi gió, thổi đến độ cửa sổ vang lên cọt kẹt, y mở mắt, nhận ra mình vẫn bị hơi thở của Tạ Huy Chân giam hãm trong lòng, vô thức trở người một cái.
Y vừa cử động thì Tạ Huy Chân cũng tỉnh, cúi đầu dán đến cọ nhẹ vào hõm cổ y, khàn giọng cười: “Dậy rồi? Giờ mới là giờ nào chứ, sao không ngủ thêm một lát?”
Tiêu Nghiễn Ninh tỉnh táo, lúng túng mà rằng: “Thần nên về phủ rồi ạ…”
Tạ Huy Chân tặc lưỡi, buông ra để y đứng dậy.
Tiêu Nghiễn Ninh thay quần áo, không gọi người tiến vào. Tạ Huy Chân uể oải ngồi dựa vào đầu giường, tầm mắt đáp xuống người đang quay lưng lại với hắn, tấm lưng trần trụi của thiếu niên có phần gầy yếu, nhưng đường nét sống lưng lại thẳng tắp, hình dáng xương cánh bướm cũng vô cùng hoàn mỹ, kéo dãn ra theo động tác y cúi người, phảng phất giương cánh muốn bay.
Tạ Huy Chân ôm hứng thú thưởng thức nhìn chốc lát, chờ Tiêu Nghiễn Ninh mặc trung y xong thì sáp đến, từ sau lưng ôm chầm vòng eo y. Hắn khẽ hỏi bên tai Tiêu Nghiễn Ninh: “Hôm nay có thấy khó chịu không?”
Mặt Tiêu Nghiễn Ninh ưng ửng hồng: “Vẫn, vẫn ổn ạ…”
Tạ Huy Chân giơ tay lên vỗ eo y, nghe thấy tiếng “shttt” nhỏ của Tiêu Nghiễn Ninh: “Đau?”
“Không đau,” Tiêu Nghiễn Ninh vội vàng nói: “… Thật sự không đau.”
Tạ Huy Chân đề nghị với y: “Cơ thể không thoải mái, không thì hôm nay thôi đừng về nữa nhé?”
Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-kim-phong-ngoc-lo/394266/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.