“Cậu sẽ cân nhắc chứ?”
Tôi lo lắng nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm Hạ Nam Diên không chớp mắt.
Hạ Nam Diên suy nghĩ, thật lâu mà không nói gì.
Gió thổi qua mái tóc, tôi hơi rụt người lại, hắn lên tiếng.
“Tôi không muốn trở thành mẹ mình.”
Trong dự đoán của tôi, chỉ có hai câu trả lời “có” hoặc “không”, đồng thời xác suất cái trước cao hơn cái sau một chút, vì vậy khi Hạ Nam Diên nói ra câu trả lời của mình, tôi sửng sốt chốc lát rồi mới hiểu được ý của hắn.
Nói một cách đơn giản, đó là không.
Hắn không muốn trở thành mẹ hắn.
Hắn sẽ không yêu người Hạ.
Nhiệt độ ở đầu ngón tay biến mất trong nháy mắt, lồng ngực như bị một tảng đá lớn đè lên, mỗi một lần hít thở lại khó hơn lần trước.
Tôi mím môi, nghĩ rằng mình nên nói gì đó để bác bỏ hắn, nhưng tài ăn nói bình thường tôi luôn tự hào lại biến mất hút vào lúc này.
Giọng của Hạ Nam Diên bình tĩnh mà rõ ràng: “Tôi không muốn giống như mẹ mình, luôn chờ ai đó quay lại, cũng không muốn giống như cậu mình, luôn tiễn một người đi. Hạ Minh Bác là một tên khốn, nhưng ông ta nói đúng… Người quen ăn cá lớn thịt lớn làm sao có thể sẵn sàng sống một cuộc sống bình thường như vậy?” Nói xong, hắn quay người tiếp tục đi lên.
Tôi nhìn bóng lưng hắn, nghiến răng nghiến lợi đuổi theo: “Nhưng… không phải ai cũng là Hạ Minh Bác mà, nếu người đó thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-khong-hop/2503023/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.