Mặc dù tôi luôn nói đó là “giấc mơ” dự báo nhưng thực chất nó không hẳn là giấc mơ.
Mộng là hư ảo, là mơ hồ, đôi khi tỉnh giấc chỉ còn nhớ một số đoạn ngắn chứ không thể nhớ lại từng chi tiết. Mà những điều tôi nhìn thấy ở tương lai, mỗi khung cảnh đều khiến con người ta như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, chi tiết đến mức thức dậy rồi cũng không thể quên được.
Vì thế nên ngay từ đầu tôi đã có thể phân biệt rõ ràng đâu là giấc mơ thuần túy, đâu là siêu năng lực cho phép tôi nhìn thấy tương lai.
Không đúng.
Tôi che mặt.
Đó không thể là tương lai được. Cho dù y học ở tương lai có phát triển đến đâu thì trong vòng mười năm mà đã làm ra người nhân bản, hồi sinh được cả người đã bị rải tro cốt xuống biển thì phóng đại quá!
Khuôn mặt đó, dù kiểu tóc đã thay đổi, đuôi mắt có thêm nếp nhăn, dáng người cũng không còn mảnh mai như khi còn trẻ nhưng tôi sẽ không bao giờ nhận lầm, chính là mẹ tôi.
Mẹ tôi xuất hiện trong tương lai, sao có thể chứ?
Ánh nắng chiếu xuyên qua tấm rèm cửa sổ mỏng màu xanh da trời tạo nên ánh sáng mờ nhạt trên mặt đất. Tôi co chân rúc người trên ghế, lòng đầy hoang mang.
Đã bao lần tôi nghĩ rằng ông trời ban cho siêu năng lực là để tôi đi cứu thế giới, nhưng dần dần tôi phát hiện, hình như Người chỉ muốn tôi đi làm gay. Bây giờ tôi đã thuận lợi thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-khong-hop/2503007/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.