Ánh đèn lờ mờ phát ra từ căn phòng ngủ trên tầng, Cố Sênh dập điếu thuốc trên tay trầm ngâm nhìn ra bên ngoài. Khi nhìn vào ánh mắt vô hồn đó, khiến người ta cảm giác được nỗi buồn phảng phất xung quanh y. Chiếc điện thoại trên bàn reo vang liên tục nhưng không có ai bắt máy, Cố Sênh thấy hắn cùng mẹ đứng cạnh bức tượng trước cổng không biết nói chuyện gì, nhưng thấy khuôn mặt tươi cười của Ngọc Minh, y hiểu rõ tâm trạng hắn lúc này.
Tiếng cười vang vọng khắp con đường lớn, người làm trong căn biệt thự thấy cảnh tượng này cũng không khỏi mỉm cười. Phỉ Ngọc Minh cùng mẹ đang nói chuyện phiếm bên ngoài thấy điện thoại vang lên trong túi áo, nhìn hai chữ "Giám đốc Cố" trên màn hình, khẽ cười. Chiếc taxi đỗ ở bên cạnh, hắn một bên nhanh chóng bắt máy một bên đỡ bà lên xe.
"Cố Sênh, có chuyện gì vậy?". Phỉ Ngọc Minh vừa nghe máy vừa xách đồ để vào trong cốp xe. "Anh chờ tôi một lát, tôi tiễn mẹ về xong sẽ vào ngay đây".
"Không cần vội. Tôi cũng không có việc gì". Cố Sênh nhả khói thuốc, chậm rãi đáp lại. "Tối nay cậu về nhà đi, dù sao cũng đã lâu rồi hai mẹ con cậu mới gặp nhau, có lẽ cũng có nhiều chuyện để nói".
"Nhưng mà...". Hắn có chút ngập ngừng, nhìn về phía bà một lát lại ngước lên nhìn ánh đèn lờ mờ ở phía xa. "Thôi không cần đâu. Cái gì nên nói tôi cũng đã nói hết rồi, còn những việc khác nói ra cũng không để làm gì".
Nói xong lập tức tắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-khe-hon/438256/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.