Tối muộn, Phỉ Ngọc Minh mới trở về. Hắn chờ Lam La lái xe khỏi tầm mắt của mình mới quay người bước vào bên trong khu nhà. Phỉ Ngọc Minh cùng mẹ ở trong khu nhà tập thể này đã hơn năm năm nay, tuy hiện tại hắn đã làm ra tiền nhưng Học Uyên vẫn muốn ở lại chỗ này nên hai người họ vẫn cứ như vậy mà sống.
Khi hắn đứng trước cửa nhà, thấy loáng thoáng bên trong có ánh điện có chút hoài nghi, bình thường tầm này là bà đã đi ngủ rồi, hôm nay đèn vẫn sáng không rõ là bà mất ngủ hay có chuyện gì xảy ra. Phỉ Ngọc Minh cảm thấy bất an trong lòng, lặng lẽ mở chốt cửa nhưng hắn còn chưa bước vào đã thấy ở dưới thềm nhà xuất hiện một đôi giày nam đã sờn rách, trong lòng cảm thấy khó chịu mà quay người đóng cánh cửa lại.
Phỉ Ngọc Minh vừa thay giày vừa nói vọng vào bên trong nhà: "Sao hôm nay mẹ ngủ muộn như vậy? Có ai đến nhà sao ạ?".
Vừa nghe thấy tiếng con trai vọng vào, trong lòng Học Uyên có chút không vui đáp lại: "Hôm nay con về muộn, nói là đi ăn cơm tối với bạn sao đến giờ mới chịu về? Mau vào đây đi, mẹ có chuyện muốn nói với con".
Hắn nghe vậy "vâng" một câu, chậm rãi bước vào. Phỉ Ngọc Minh mới bước đến phòng khách đã nhận ra người đàn ông đang ngồi đan tay ở ghế sô pha vội dừng bước, tâm trạng không tốt khiến hắn muốn rời khỏi đây ngay lúc này.
Vừa đúng lúc Học Uyên từ trong phòng bếp đi ra, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-khe-hon/438249/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.