Mục Phủ nằm giữa nơi Kinh Thành náo nhiệt, thế nên họ cũng không mất nhiều thời gian để tìm đến.
Cửa phủ này được lát vàng oai nghiêm, xung quanh bức tường đá chính là những điêu khắc tinh tế.
Trước cửa còn có hai thị vệ canh cổng, đường nét bặm trợn dọa người.
Cả hai đều vác vũ khí bên mình mà trừng trừng nhìn bọn họ.
Thiên Nguyệt quan sát một hồi liền gật gù, nghĩ: Bình Nhi được gả vào đây cũng khá tốt.
Gia thế thịnh vượng như thế kia, nàng có thể ăn sung mặc sướng mà không màn đến vất vả.
Mục Phủ này quả nhiên trông rất được!
Càng nghĩ y lại càng không thể kiềm chế được mong muốn nhìn thấy Bình Nhi.
Chắc hẳn giờ nàng xinh đẹp lắm, con bầy đếm không xuể.
Y hào hứng tiến đến cửa môn, nhanh chóng bị hai thị vệ chặn lại.
Thiên Nguyệt trưng ra bộ mặt bất mãn:
“Ý gì đây? Mau tránh đường!”
“Đây là Mục Gia! Không phải nơi các ngươi có thể tùy tiện vào! Gia chủ có lệnh, người ngoài không được vào dù chỉ là nữa bước!” Thị vệ hắt giọng hô to.
“Thế...!như thế này thì được phép không?” Tuyệt Tinh vừa nói vừa giơ cao lệnh bài ngọc.
Hai thị vệ nhìn lệnh bài muốn rách cả mắt, sau đó cùng đồng thời quỳ xuống tạ tội nhường đường: “Tại hạ có mắt như mù, không phát hiện ra Tuyệt Tinh Công Chúa giá đáo”
“Bình thân! Gia chủ ngươi có bên trong chứ?” Tuyệt Tinh kênh kiệu ra giọng.
“Vâng, có!” Thị vệ cung kính.
“Thế tốt, ta tìm hắn có chuyện” Tuyệt Tinh huênh hoang đi vào.
“Xin thất lễ, Công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-hoang-cung/3876656/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.