Vừa về Quý Cung y đã bật khóc, khóc rất nhiều rất to cứ như một đứa trẻ làm nũng với mẫu thân của nó.
Thiên Nguyệt cuối gầm mặt cố ý tránh ánh mắt của Nguyên Kì.
Đây là lần thứ hai y khóc trước mặt hắn sau chuyện ở phủ Vương Gia, kỳ thực y rất ngại vì nam nhi vốn dĩ không rơi lệ như vậy.
Nếu cứ thế này mãi làm sao mà sau này y vỗ ngực xưng nam nhi quân tử với hắn nữa đây chứ nhưng y không thể nào kiềm được.
Cứ thế để mặc những hạt lệ châu vô thức rơi, hắn cũng không nói gì thêm, không an ủi nữa mà ôm chầm lấy y vuốt ve.
Tay y siết chặt lấy y phục của hắn:
- Aaaaa.....hức...aaa...Ta thật...đáng hổ thẹn! Ta sớm phải nhận ra...Ta không xứng đáng với người! Ta sớm phải chấp nhận sự thật rằng Thiên Nguyệt mãi mãi chỉ là hình bóng của Hoa Đào mà thôi! Hức....!- Giọng y nghẹn lại trong nức nở - Bây giờ ta đã hiểu những câu nói của Hắc Nhân đó nói với ta...hức hức! Sao ta lại ngu ngốc đến thế - Giọng y ngày một nghẹn hơn.
- Nhưng biết thì đã sao chứ...ta cũng chẳng làm được gì cả! - Giống như một hài tử, y ngã vào lòng Nguyên Kì mà khóc to.
- Đừng tự dày vò bản thân như vậy - Giọng nói ấm áp vang lên an ủi lòng y.
- Hức! Tại sao? Nếu đã như vậy...thì...Tại sao? Tại sao còn đưa ta ra khỏi Thiên Lao? Tại sao lại xin lỗi ta? Tại sao những ngày qua lại ấm áp như vậy...ta cứ nghĩ là mộng tưởng nhưng sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-hoang-cung/3876631/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.