- Này ngươi nên biết ăn nói đi.
Rõ ràng là y phục nữ nhi.
- Sao ta phải giữ miệng chứ! Bộ ai mặc y phục này cũng là nữ nhi à? Ngươi mà mặc thì cũng là nữ nhi sao? – Thiên Nguyệt cố cải.
- Ngươi nói ngươi là nam nhi? – Người đó nheo mày
- Phải! – Y nói chắc chắn
- Vậy tại sao lại mặc y phục nữ nhi.
Còn khuôn mặt này… - Người đó nói và dừng lại nhìn ngắm kĩ càng khuôn mặt y.
Ánh mắt lóe chút e ngại.
- Gì… Tất nhiên là ta bị ép mặc rồi! Tất cả là tại Thiên Hoa tỷ tỷ nếu không ta không ra nông nổi này rồi – Thiên Nguyệt hập hực nói
- Thiên Hoa? Lâm Quý Phi sao? Vậy chẳng phải ngươi là Lâm Thiếu gia – Lâm Thiên Nguyệt được bắt vào đây để thay thế sao? Thất kính rồi – Người đó nói và đưa tay lên tạ lỗi.
- Phải!! Thôi ta không nói với ngươi nữa! Ta đi đây! – Y nói và bỏ đi
- Người đi đâu?
- Trốn!
- Không phải người đang bị lạc sao?- Người đó phì cười.
Chỉ là nụ cười thoáng qua thôi nhưng nó đẹp đến lạ.
- Ta…ta – Thiên Nguyệt ấp úng ngại ngùng
- Để ta dẫn người đi – Người đó lại mỉm cười
- Thật sao? Vậy hay quá rồi – Y mừng rỡ rõ vỗ tay liên tục
Thế là họ bắt đầu đi cùng nhau.
Những hàng cây bên đường đang lay động.
Y vừa đi vừa ngắm cảnh vật.
Lòng hí hửng vui mừng thấy rõ.
Miệng còn ngân nga khúc nhạc nhẹ.
Khuôn mặt thì hỏi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-hoang-cung/3876604/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.