Nhung Hách đã đợi hai ngày rồi, ngày mai chính là người lên đường nhưng vì sao Sở Mộ còn chưa đưa túi thơm cho hắn chứ.
Đêm dần về khuya, bóng tối dần phủ lên thảo nguyên.
Nhung Hách bắt đầu nôn nóng.
Hắn nằm trên giường có hơi trằn trọc, Mộ Mộ của hắn đang ngủ ngay bên cạnh hắn, quay mặt vào trong chỉ để lại cho hắn bóng lưng đơn bạc, chỉ có Nhung Hách biết tấm lưng dưới lớp áo kia xinh đẹp tới nhường nào, lúc hắn tiến vào từ phía sau nó tựa như con bướm đang giương cánh, không ngừng giãy giụa lại không thể thoát nổi sự trói buộc của vận mệnh.
Nhưng Hách đưa tay nhè nhẹ níu níu góc áo y, “Mộ Mộ…”
Sở Mộ không trả lời hắn.
Nhưng từ tiếng hít thở hắn có thể nghe ra được y chưa ngủ.
Nhung Hách càng nóng ruột hơn, hắn mấp máy miệng, trong con ngươi lục thẫm mang theo sự hoảng loạn.
Sao Mộ Mộ còn chưa chịu đưa cho hắn vậy?
Tay hắn từ góc áo thò sang bên cạnh, nắm được bàn tay Sở Mộ đang để đó, hắn ngắm nghía ngón tay, vờ như không để ý gọi một tiếng, “Mộ Mộ…”
Sở Mộ vẫn không nhúc nhích.
Nhung Hách đành phải buông tay y ra, lại vân vê một sợi tóc y, lúc này lại không nói thêm gì nữa.
Sở Mộ vốn sợ nhột lại bị nam nhân làm cho ngứa hết cả người, y không nhịn được xoay người sang, dùng ánh mắt dò hỏi hắn muốn gì.
Nhung Hách nằm nghiêng tựa đầu lên tay, mái tóc vốn đã xoăn, lúc này bím tóc bị tháo ra lại càng xoăn hơn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-hoa-than/247617/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.