Hầu hết thời gian Nhung Hách đều trầm mặc y như tảng đá, rất ít khi để lộ cảm xúc ra ngoài, không thể nào nhìn ra được gì dưới vẻ mặt bình tĩnh của hắn.
Sở Mộ cũng không dám đi suy đoán nội tâm của hắn, bất luận có phải hắn ghen hay không thì khi nhìn ra mấy phần buồn bực trên mặt hắn, trong lòng Sở Mộ vẫn thoáng trào ra một chút ngọt ngào. Điều này chứng tỏ trong lòng Nhung Hách vẫn có một chỗ nho nhỏ cho y.
Mùa hạ Phương Bắc ngắn ngủi, lúc trận gió lạnh đầu tiên thổi về phương Nam cũng là lúc dị tộc bắt đầu bận rộn.
Dị tộc có sáu tộc định cư cố định ở mấy nơi trên phương Bắc, còn ba tộc vẫn giữ lại thói quen sống du mục, tộc của Nhung Hách chính là hậu duệ của một trong ba tộc kia, đồ đằng hình đầu sói, bảo hộ dị tộc cùng muôn vàn sinh linh trên thảo nguyên.
Nghe Á Lam nói trước kia ở đây có một phong tục, vào lúc này thê tử dị tộc sẽ làm một cái túi thơm, mấy ngày trước khi di chuyển đưa nó cho trượng phu của mình, có ý nghĩa trừ tà và cầu phúc. Nhưng hiện giờ đã qua rất lâu rồi nên không phải ai cũng sẽ làm vậy.
Sở Mộ biết đây là nàng cố ý nói với y, tuy rằng ngoài mặt y không tỏ vẻ gì nhưng vẫn nhớ kỹ trong lòng, len lén chạy đi tìm mẫu thân Nhung Hách học may vá rồi trốn trong lều mày mò.
Tới nỗi vì cái gì y lại muốn đưa túi thơm cho Nhung Hách, có lẽ chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-hoa-than/247616/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.