Quay trở về không gian, Bạch Kết Dương tâm trạng có chút chùng xuống, không hiểu sao mình quyết định rời thế giới sớm là đúng đắn, trong lòng lại buồn rầu. Nhớ lại vẻ mặt của Hoa Thư Giải trước khi nhắm mắt, hắn thấy tội lỗi vô cùng.
"Kí chủ, đừng dồn quá nhiều cảm xúc vào một thế giới. Nên nhớ, kí chủ thực chất chỉ là người ngoài trong thế giới của họ, và họ cũng không có thật. "
Cho nên phải tiếp tục đến cuối cùng, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ để trở về nơi hắn nên về.
"Ngươi chỉ là thứ máy móc, sao có thể hiểu được tâm trạng ta lúc này? "
"Tôi không hiểu, chẳng phải trước kí chủ cũng chỉ coi đây là một game thôi sao? Tôi tưởng kí chủ đã tự đả thông tư tưởng rồi chứ? "
"Nói ra là một chuyện, làm được là chuyện khác. Con người mà, dù hoàn cảnh có là gì thì thời gian dài cũng nảy sinh cảm tình. Ta đối Hoa Thư Giải cũng mang ít nhiều trân trọng. Cho dù y-"
Nói đến đây, mặt hắn đỏ bừng.
"Con người đúng là phức tạp à nha, có lẽ cũng vì thứ "xúc cảm con người này" mà nhiều kí chủ khác thất bại nhiệm vụ, cuối cùng vĩnh viễn mắc kẹt ở thế giới đó hoặc bị trừ điểm đến biến mất luôn. "
"Ngoài ta ra còn người khác à? "
"Phải, còn rất nhiều, cũng như cũng có rất nhiều hệ thống khác."
"Ngoài ta ra, mi có bao nhiêu kí chủ rồi? "
"Chỉ mình ngài, chủ nhân tôi tạo ta tôi chỉ để ấn định một người, và người được chọn chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-he-thong-thuan-phuc-hoa-tam-nhan/883733/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.