Tất cả đã được sáng tỏ. Người Vĩnh Trung thích chính là Tuấn Khải. Hòa An đầu óc bắt đầu trống rỗng, anh không biết phải chấp nhận sự thật này như thế nào. Nhìn bức ảnh Vĩnh Trung cười tươi mà lòng anh đau như ai lấy ra cào xé.
Tuấn Khải lấy bức ảnh từ trong tay Hòa An. Cẩn thận bỏ lại vào bóp đưa lại cho cô Khoa rồi nhẹ giọng. “Chúng con phải về rồi, tết chúng con sẽ lại ghé. Lần sau nhất định báo trước.”
Nói xong liền nắm lấy tay Hòa An kéo ra ngoài. Hòa An cũng không muốn phản kháng mà đi theo. Lúc lên xe cũng không một ai nói gì với nhau. Trở về nhà Hòa An ngay lập tức đi vào nhà vệ sinh khóa trái cửa. Một mình bên trong đó hơn một giờ đồng hồ.
Tuấn Khải bên ngoài nấu đồ ăn tối. Sau khi mọi thứ đã xong anh mới từ phía ngoài dịu dàng nói vào. “Em ra ngoài được rồi. Ăn tối xong chúng ta cùng nhau nói chuyện.”
Hòa An lúc này mới chịu đứng dậy đi ra. Không ngoài dự đoán của Tuấn Khải. Mắt cậu lúc này đã sưng húp cả lên. Điểm yếu lớn nhất của Hòa An chính là Vĩnh Trung. Cứ mỗi lần nhắc đến cậu ta Hòa An đều khóc. Lần này cũng không ngoại lệ.
Tuấn Khải nhìn mặt Hòa An lúc này đau lòng không chịu được. Dù đã cố gắng kìm chế nhưng vẫn đi vòng qua. Từ phía sau luồn tay ra xoay Hòa An lại ôm chặt rồi cuối xuống hôn nhẹ vào đỉnh đầu. “Em đừng như vậy được không?”
Hòa An đẩy Tuấn Khải ra, xoay người trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-em-la-anh-sang-cua-anh/831134/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.