Cả bốn người không hẹn mà gặp thế là quyết định cùng nhau đi ăn rồi về. Hoà An muốn ăn đồ ăn vặt nên họ quyết định lái xe ra ăn quán lề đường. Phước Thành với Trần Nhân từ đầu tới cuối đều câu trước câu sau không nói dính gì với nhau. Rất có ẩn tình.
Lúc về nhà Hoà An mới mở lời hỏi trước.
"Anh có thấy hai cậu nhóc có gì đó là lạ không?"
Tuấn Khải nói như không nói. "Anh nghĩ là họ biết chúng ta ở cùng một chổ rồi."
Hoà An giật mình. "Không đùa chứ? Sao anh nghĩ vậy?"
Tuấn Khải chầm chậm trả lời. "Anh nhìn ra được."
"Đúng thật là." Hoà An ngữa đầu xuống ghế thở dài.
"Em ngại sao?" Tuấn Khải xoay sang nhìn.
"Không có."
Lúc trở về phòng Hoà An một người mệt mỏi đi vào nhà tắm trước không đợi Tuấn Khải. Lúc từ phòng ngủ đi ra không thấy Hoà An mới đi tìm. Hoá ra là một mình tự đi tìm thoải mái trước. Mấy hôm nay anh không thân mật nhiều với Hoà An không phải vì anh không muốn mà là anh có lý do.
Anh cần thêm thời gian. Nhưng hình như Hoà An không nghĩ như vậy.
*******
Sáng thứ bảy mọi người đều có mặt ở sân bay đầy đủ trước giờ check in. Chỉ có Phước Thành và Trần Nhân là gần tới giờ mới xuất hiện. Hỏi ra thì cả hai bị kẹt xe.
Hoà An hôm nay ăn mặc theo phong cách du lịch vô cùng bắt mắt. Tuấn Khải thì cũng áo phông quần jean hack tuổi. Hai người họ đứng gần nhau không khác gì một bức tranh tuyệt đẹp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-em-la-anh-sang-cua-anh/831127/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.