Đang ăn rất ngon bỗng dưng Tuấn Khải nói sặc là sặc. Một phát chạm đúng điểm yếu của anh. Mất khoảng vài giây anh mới có thể trả lời. "Cậu hỏi để làm gì?"
"Tôi thắc mắc." Hoà An nét mặt đổi đổi.
"Chưa!" Tuấn Khải thành thật trả lời.
"À.." Hoà An né tránh ánh mắt của Tuấn Khải.
"À là thế nào?" Tuấn Khải ở đối diện không chịu nổi kiểu ập ừ của cậu ta.
"Không có gì. Tôi thuận miệng hỏi vậy thôi." Hoà An có vẻ định hỏi thêm gì nhưng lại không biết mở lời như nào. Lời nói cứ bị nghẹn lại ở cuống họng không cách nào truyền ra ngoài được.
Cả hai lại tiếp tục tập trung ăn. Tới lúc gần xong không hiểu sao Tuấn Khải đột nhiên lên tiếng. "Tôi trước giờ cũng không có cảm giác với con trai".
Có phải chăng anh biết Hoà An đang boăn khoăn điều này. Chính anh cũng thừa nhận bản thân mình trước giờ không hề có cảm giác đặc biệt với người con trai nào cả. Đó là lý do Hoà An đối với anh là một loại xúc cảm anh không thể nào đặt tên được.
"Những chuyện xảy ra giữa chúng..." Tuấn Khải thấy Hoà An không trả lời nên tiếp tục nói. Nhưng đang nói giữa chừng Hoà An lại tắt ngang. "Được rồi! À..tôi cũng không có ý định hỏi vấn đề này." Ánh mắt Hoà An thay đổi, cố gắng giữ biểu cảm bình thường nhất có thể. "Ăn xong rồi tôi phụ dọn dẹp nhé." Nói xong anh liền đứng dậy mang đồ vào lại bếp.
Tuấn Khải biết Hoà An đang không được tự nhiên nên anh cũng không nói thêm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-em-la-anh-sang-cua-anh/831117/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.