Chiều đó cả phòng ban có cuộc họp trước ngày họp lớn vào ngày mai. Tất cả mọi người đều thuận lợi báo cáo tiến độ hoạt động cũng như kế hoạch của mình. Phước Thành thì đảm nhiệm vị trí thư ký cuộc họp.
Quả thật ngoài nhạy cảm thái hóa với chuyện của Hòa An ra thì cậu đúng là không phải không có năng lực. Làm việc gì cũng rất nghiêm túc và nhanh nhẹn.
Trần Nhân chỉ vì một câu nói của cậu ta mà suốt cuộc họp không tập trung được. Cứ một chút lại nhìn Hòa An rồi từ anh lướt sang ánh mắt Tuấn Khải. Thi thoảng lại thấy ai người họ không hiểu là vô tình hay cố ý lại trao đổi cái nhìn cho nhau.
Quả thực quá bất bình thường. Ánh mắt của Tuấn Khải cũng quá là ôn nhu rồi. Không hề giống cách giao tiếp với người khác. Chỉ cần nhìn Hòa An là sẽ thay đổi ngay lập tức. Chưa kể từ ngày đi công tác về tới hôm nay cả hai đều dính lấy nhau. Càng nghĩ càng thấy đáng ngờ.
Kết quả là từ đầu tới cuối dữ liệu cậu thu thập được đều bị ngắt quãng. Chưa kịp tiêu hóa hết thì Tuấn Khải đã đứng lên tổng kết cuộc họp.
“Cảm ơn tất cả mọi người. Những ngày qua vất vả cho mọi người quá nhiều. Tất cả đều đã rất cố gắng chỉnh chu mọi thứ. Nếu không có gì thay đổi, cuối tuần này tôi sẽ mời mọi người một bữa. Mọi người có ý kiến gì không?”
Mọi người vừa nghe xong liền bất ngờ vui vẻ hết chổ nói.
“Không không không. Quá được đi đó chứ.”
“Chúng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-em-la-anh-sang-cua-anh/831116/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.