Hòa An không ngay lập tức bước tới mà với tay lấy chiếc khăn tắm đang treo trên móc áo phủ lên mãnh vỡ của ly nước xong cuộn lại kéo vào một góc. Thấy Tuấn Khải vẫn chứ như vậy mà ngồi im nhịn không được vừa ngồi xuống vừa hỏi.
“Anh không sao chứ, điện bỗng dưng bị ngắt.”
Tuấn Khải cảm giác được bàn tay Hòa An vừa chạm vào vai mình liền từ từ ngẩn đầu nhìn lên. Trong ánh sáng ít ỏi Hòa An không dám tin vào mắt mình rằng thứ đang chễm chệ trên mặt Tuấn Khải là nước mắt.
Cả hai cứ như vậy im lặng nhìn nhau đến hơn một phút thì đèn bật sáng. Hòa An lúng túng đứng dậy đi ra ngoài. Bỏ lại một mình Tuấn Khải một mình chân chưa thôi run rẩy mà đứng lên, mở vòi nước tạt thật mạnh vào mặt. Nhìn chính mình trong gương hiện tại, trong giây phút tái hiện lại trong bóng tối tất cả những điều ám ảnh lần lượt thâu tóm tâm trí. Đến khi ánh sáng trở về cũng không thể tỉnh táo ngay được.
Lúc đi ra phía ngoài liền ngửi được mùi café ngào ngạt. Hòa An lúc nãy vừa đi ra ngoài liền đi pha hai ly café gói. Anh nghĩ rằng ngay lúc này nó sẽ có ích cho cả anh và Tuấn Khải. Chứng kiến cảnh tượng lúc nãy, nhất thời anh vẫn chưa thể thôi chấn động.
Hòa An lúc trở về phòng luôn bị ánh mắt mang đầy nổi hoảng sợ của Tuấn Khải làm cho tâm trí náo loạn cả đêm. Nổi sợ đó chắc chắn đã biến thành một tâm bệnh mới có thể khiến một người cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-em-la-anh-sang-cua-anh/831102/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.