"Quý khách, quý khách..."
Lý Thạc Mẫn mơ mơ màng màng mở mắt, cau mày thích nghỉ với ánh sáng đột nhiên rọi vào tầm nhìn, cậu mơ hồ thấy trước mặt xuất hiện một bóng người, trong giây lát không biết mình đang ở đâu.
"Quý khách." Tiếp viên hàng không xinh đẹp nở nụ cười chuyên nghiệp, hơi cúi người nhẹ nhàng nói, "Máy bay của chúng ta đã hạ cánh xuống đảo Hải Nam, quý khách nên xuống sân bay rồi."
Lý Thạc Mẫn đột nhiên tỉnh táo lại, hóa ra đã đến Hải Nam rồi.
Cậu day day huyệt thái dương tháo dây an toàn xuống, Lý Thạc Mẫn nở nụ cười hối lỗi với cô tiếp viên, đứng lên đi ra ngoài.
Lúc đi xuống hành lang, Lý Thạc Mẫn nhìn thoáng qua bên ngoài, bầu trời bao la xanh thẳm không một gợn mây, khác biệt rõ rệt với thủ đô bí bức nặng nề.
Tâm trạng bị đè nén cả đêm cũng được giải tỏa một chút.
Mở điện thoại, đúng như dự kiến bên trong có mười mấy cuộc gọi nhỡ đều đến từ một cái tên. Mở tin nhắn, tổng cộng ba tin chưa đọc, Lý Thạc Mẫn ấn mở từng cái.
"Mày đi đâu đấy? Lão điên chết tiệt nhà mày hôm qua nửa đêm gọi tới nhà tao để tìm người đó." - Minh Hạo
"Đi đâu thế?" - M
"Trả lời." - M
"Trước khi anh tìm được em thì tự về đi." - M
Đọc xong tin nhắn, Lý Thạc Mẫn thờ ơ bấm trở về màn hình chính
Về? Haha.
Ngón tay gõ gõ vài cái vào màn hình, cậu quyết đoán ấn nút tắt nguồn.
Hít sâu một hơi, nghĩ tới cảnh tượng hôm qua,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-doc-chiem/831163/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.