Trước khi đoàn người Minh Thịnh Lan tới đây, Lưu đại nương đã nói với bọn họ gia chủ Hồng gia tên Hồng Ngọc Tiêu. Hắn có ba người con trai, đứa lớn nhất khoảng hai mươi lăm tuổi. Thế nên nếu năm mười bốn tuổi Hồng Ngọc Tiêu có con thì ít nhất hiện tại cũng phải ba mươi chín hoặc hơn.
Nhìn lại người trước mặt, tuy mặc đồ đoan trang chững chạc không chút cẩu thả, nhưng hắn lại sở hữu một dung mạo xinh đẹp diêm dúa cùng với da thịt mềm mại màu hồng phấn, hoa đào đầy người tưởng như sắp thành tinh, nào giống nam nhân gần bốn mươi tuổi?
Hồng Ngọc Tiêu thoáng đánh giá bọn họ, nhất là khi nhìn Minh Thịnh Lan, hắn cười đến mắt mày đều cong: “Mời các vị ngồi.”
Tuy sắc mặt đại công tử, nhị công tử Hồng gia đều tái nhợt nhưng vẫn rất anh tuấn phi phàm. Hai người không hẹn mà khinh thường hừ nhẹ một tiếng, bày tỏ sự khó chịu trong lòng…
Hồng Ngọc Tiêu hơi nghiêng người trừng bọn họ rồi quay đầu lại, cười nói: “Mạo muội mời các vị đến đây, thật ngại quá. Cũng vì tại hạ hơn mười năm không ra khỏi trấn rồi, rất tò mò với những thay đổi ở bên ngoài. Hơn nữa nghe nói mấy vị đây phong thái kiệt xuất, trần đời khó gặp, nên mới có lòng mời làm khách, mong rằng không mất lễ nghĩa.”
Minh Thịnh Lan khách sáo nói: “Đâu có, Hồng…” Hắn nhìn mặt Hồng Ngọc Tiêu, rối rắm cách dùng từ một chút: “Hồng lão gia quá lời rồi, là chúng ta quấy rầy mới đúng.”
Hồng Ngọc Tiêu cười mấy tiếng: “Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-diem-cot/831346/quyen-2-chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.