Một lúc sau Hàn Nhạn Khởi điềm nhiên như không, nói: “Câu chuyện đại nương kể rất kỳ quái, e rằng đúng là yêu ma quỷ thần. Nhưng nếu bọn họ thật sự là yêu quái thành tinh thì sao mọi người còn dám ở đây?”
Lưu đại nương bĩu môi, không thèm để ý nói: “Dù là yêu tinh cũng không thể khiến chúng ta bỏ quê hương mà đi được. Nếu đi chỗ khác thì chúng ta có thể làm gì đây? Dù sao ta cũng chỉ là một bà lão, trong nhà còn mỗi đứa cháu, ta mặc kệ mấy chuyện đó.”
Hàn Nhạn Khởi gật đầu, chưa kịp nói gì thì Minh Thịnh Lan đã tiếp lời: “Đại nương, sao trấn này ít người vậy? Đến cả khách điếm cũng không có?”
Lưu đại nương nói: “Nhiều năm trước ta nghe trưởng bối kể rằng ở đây từng bị sạt lở, đá lấp hết đường vào trấn, muốn ra vào phải vòng qua núi rất bất tiện. Vì thế mọi người thà đổi đường khác cũng không chịu đi ngang qua đây. Mãi đến sau này đường mới được thông, nhưng cũng không thấy ai đi qua. Hơn nữa người trong trấn chúng ta ai cũng nghèo nên chẳng có cô nương nào muốn gả vào đây cả. Những người đã ra ngoài cũng không quay về, người trong trấn ngày càng ít đi. Hồng gia là hộ gia đình duy nhất đến trấn chúng ta trong mấy chục năm gần đây.”
Tiếc là, hộ duy nhất đó lại thần bí khó lường.
Nhắc tới Hồng gia, Lưu đại nương không nhịn được lại nói: “Thời tiết thế này kiểu gì mai cũng có mưa. Các vị phải ở lại dăm ba bữa rồi, nhưng nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-diem-cot/831345/quyen-2-chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.