Hà thị trong lòng bi thương u ám đi ra sau ngõ vẫn chưa trở về, lang thang ở trên đường một đêm. Sáng sớm hôm sau nàng mới ngây ngốc trở về, trong lòng đã muốn nghĩ thông, cho dù thế nào cũng phải cùng Mông Ly hưu (ly dị).
Chưa đi tới nhà, thì gặp một nữ tử xinh đẹp động lòng người hỏi: “Vị này là Mông tẩu sao?”
Hà thị mấy năm nay, đâu chịu nổi xưng hô khách khí như vậy, có chút mất tự nhiên nói: “Là ta…”
Nàng mỉm cười: “Ta là người của huyện nha, đặc biệt đến thỉnh tẩu tử đến nha môn trao đổi chút chuyện.”
Hà thị vừa nghe tinh thần luống cuống, nàng đời này chưa bao giờ tiếp xúc với người nha môn, lắp bắp nói: “Ta… Ta là lương dân, chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý…”
Nàng kia nói: “Tẩu tử đừng nóng vội, gọi ngươi đi không phải ngươi có tội, mà là cần ngươi hỗ trợ nha.”
Hỗ trợ? Hà thị ngẩn ra, trong lòng cũng mơ hồ hiểu được chuyện gì…
Hà thị nhắm mắt theo đuôi Tề Mi vào nha môn, Tề Mi dẫn nàng đến một gian phòng.
Hà thị đánh bạo ngẩng đầu lên, liền thấy ba thiếu gia công tử trẻ tuổi tuấn lãng, diện mạo thật sự không thể chê. Theo lý nàng là một phụ nhân, không nên cùng nam tử trẻ tuổi ở chung một phòng, nhưng vừa nhìn đã biết những vị này không phải người tầm thường, hơn nữa còn tìm nàng vì…
Hà thị hạ mi thu mắt, trầm mặc hướng bọn họ hành lễ.
Minh Thịnh Lan nâng tay, hỏi: “Vị này chính là Mông phu nhân?”
Hà thị nói: “Thiếp thân đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-diem-cot/250544/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.