41
Trong phòng bệnh rất yên ắng, từ khi cấp dưới được Bách Niệm đẩy về thì vẫn chưa mở miệng nói câu nào.
Hắn dựa vào bên cửa sổ, tay như có như không nhéo nhéo lẵng hoa Chu Đồng mang đến.
Còn từ trong đó lấy một quả quýt ra, bóc cho Bách Niệm ăn.
Đại lão không tiến vào. Bách Niệm nhận lấy quả quýt, cảm giác được cấp dưới cố ý vô tình liếc về phía cửa phòng, trong lòng có chút nghi ngờ.
Đến tận lúc sau Bách Niệm mới biết đến tình trạng mất trí nhớ của cấp dưới.
Khi đó bác sĩ đi hết ra ngoài rồi, cấp dưới hỏi Bách Niệm, cậu là gì của tôi vậy?
Bách Niệm kinh ngạc nói: "Anh không nhớ tôi hả?"
Cấp dưới lắc đầu, sau đó cậu hỏi bác sĩ mới biết đây là di chứng hậu phẫu thuật.
Còn việc khi nào nhớ ra được, cái này phụ thuộc vào tình trạng của bệnh nhân.
Vài ngày sau bác sĩ cũng báo cáo tương tự như vậy với đại lão.
Chu Đồng âm thầm chặc lưỡi, cảm thấy đầu óc của cấp dưới cũng rất thảm, lúc thì ngốc lúc thì mất trí nhớ, bị làm cho hỏng luôn rồi.
Gã trộm liếc đại lão, lại phát hiện người kia không có biểu cảm gì.
Chờ đi ra ngoài, Chu Đồng hỏi: "Nên làm gì với tình trạng này của Kinh Hữu giờ ạ?"
Cũng không biết đại lão đang nhìn về hướng nào, trầm ngâm không nói gì.
Chu Đồng lại hỏi: "Đến thăm ạ?"
Gã còn lâu mới tin đại lão không nhìn thấy cái bầu không khí ái muội lúc nãy giữa tiểu bạch kiểm kia cùng cấp dưới.
Cái tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-dai-lao/247384/chuong-41-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.