“Phù….” Từ Ninh hình như nghe thấy tiếng ai đó khẽ thở dài sau đó đột nhiên bị sờ gáy, xoay đầu nhìn lại thì không có ai. Mắt thấy Triệu Lăng đã trở lại bình thường và đang đọc sách, Từ Ninh không còn cách nào khác ngoài việc rụt cổ về nhà.
Sau tiết học buổi tối Đường Vị Viễn với An Tử Kỳ cùng nhau rời đi, khi đi xuống lầu vì không có đèn tường thoạt nhìn hành lang có chút tối tăm sâu hút. Đường Vị Viễn sóng vai đi bên cạnh An Tử Kỳ, ai ngờ càng đi tới thì xung quanh đã biến mất không còn bóng người. Đột nhiên đèn tường vụt sáng cầu thang trước mắt biến thành hình dạng xoắn ốc đi xuống kéo dài vô tận, phía trên cũng chỉ còn một mảnh tối đen.
Nó vẫn giống như khu dạy học ban đầu nhưng lại tràn ngập hơi thở xa lạ. Đường Vị Viễn nuốt nước bọt, vô thức vươn tay sờ lên gáy chính mình.
Đây có phải quỷ đánh tường trong truyền thuyết không? Nghe đâu đem quần lót đội lên đầu là có thể xông ra ngoài, Đường Vị Viễn do dự khoảng hai giây sau đó tiếp tục bước xuống lầu. Không bao lâu sau Đường Vị Viễn phát hiện bản thân mình đang ở trong phòng cả đám bị nhốt lần trước. Hai cây xà nhà mười tám con số, trong tay Đường Vị Viễn không biết từ bao giờ xuất hiện một cặp mắt kính, từ trước đến nay hắn vẫn luôn bình tĩnh xác nhận đây chỉ là một giấc mơ. Lần kia tỉnh dậy vì thầy Từ tự sát mà hiện tại muốn tỉnh dậy chính mình có nên tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-chong-quy/261275/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.