"Cậu làm vậy không thấy mệt à?", Đông nghiêm giọng, không dám nói lớn sợ người trong phòng nghe thấy.
"Tôi chỉ muốn gặp cậu thôi", giọng Thế Anh rất thành ý.
"Cậu bị điên à? Tôi và cậu có gì mà phải gặp?", Đông quát nhỏ vào máy.
"Là cậu làm tôi bị điên, cậu phải chịu trách nhiệm"
"Đm thằng não. Nếu tôi gặp cậu, cậu sẽ không nhảm nữa?"
"Đúng vậy. Vì nhớ cậu nên tôi mới như thế này"
Đông khẽ nghiến răng, thầm trách số mình thật đen đủi, toàn gặp phải thứ mặt dày. Suy nghĩ xong lại tự trách mình sao có thể gom Nghĩa chung với Thế Anh được. Đối với Đông, thể loại mặt dày của Nghĩa là độc nhất trên thế giới này.
"Được, khi nào rảnh tôi sẽ cho cậu cuộc hẹn", Đông phát ra âm thanh từ kẽ răng.
"Vậy tôi sẽ tiếp tục gọi đến khi nào chúng ta có thể gặp nhau"
"Cút", Đông lạnh lẽo tắt máy.
Vừa quay lại Đông đã bị hù dọa bởi vẻ mặt u ám của Nghĩa.
"Cậu đứng đây từ khi nào?"
"Cậu có gì mờ ám sao?", Nghĩa xoáy thẳng vào mắt Đông.
"Không có", Đông lạnh nhạt bước vào trong.
Việc này đã quyết định giấu Nghĩa rồi, giờ nói ra cậu ta thế nào cũng phát sùng lên.
"Cậu vừa nói chuyện với Thế Anh đúng không?", Nghĩa giữ tay Đông lại, lực tay siết chặt hơn bình thường.
Sống lưng Đông tự nhiên lạnh buốt, tóc gáy cảm giác vừa dựng lên một đợt.
"Là cậu ta làm phiền tôi", Đông làm vẻ mặt oan ức.
"Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-chan-ai/3087279/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.