Do ngồi trên sofa nên không ngủ thẳng giấc được, chỉ mới chợp mắt một lát Ngải Tịch liền lờ mờ tỉnh dậy, cô uể oải xem đồng hồ, đã hai giờ sáng. Cả căn biệt thự đèn vẫn còn sáng. Nhìn ra bên ngoài vẫn không thấy động tĩnh..
Đã khuya thế này mà Hắc Mộc Thần vẫn chưa về, cô ỉu xìu cụp mi mắt tựa vào thành ghế thở dài một hơi. Anh đã đi lâu như vậy mà vẫn chưa thấy mặt mũi đâu cả, không lẽ Hắc Mộc Thần thật sự ghét Ngải Tịch đến nổi không muốn về để thấy mặt cô ư?
Bỗng, Ngải Tịch nghe tiếng xe đỗ vào hầm, tiếp đến là tiếng bấm mật khẩu vào nhà thành công, giờ này không ai có thể đến đây nữa, chắc chắn là Hắc Mộc Thần đã trở về rồi.
Ngải Tịch vui mừng phóng như bay ra ngoài cửa nhà, nếu anh đã về rồi chắc chắn cô phải giải thích cho rõ ràng tất cả mọi chuyện. Cô không muốn Hắc Mộc Thần phải hận Ngải Tịch thêm nữa, vừa chạy đến câu đầu tiên cô mở miệng là: " Anh về rồi..".
Lời nói Ngải Tịch nghẹn lại do ánh mắt cô lướt xuống người phụ nữ đang được nằm trong vòng tay của Hắc Mộc Thần. Anh lạnh lẽo nhìn cô không cất lời, định đi qua Ngải Tịch nhưng thấy cô chết lặng đứng chắn đường ở đó thì nhíu mày cất giọng: " Tránh! ".
Chỉ một chữ không hơn không kém, thái độ của anh đã lạnh nhạt như vậy sao?
Ngải Tịch nắm chặt tà váy né đường cho Hắc Mộc Thần đi qua, anh bế Fendy thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-mau-con-tim/2785548/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.