Bên đống lửa đốt mấy đĩa hương muỗi, chung quanh tràn ngập mùi gỗ cháy, mùi hương muỗi, mùi thịt nướng, một đám người tụ cùng một chỗ cười cười nói nói, chơi đến mức vừa thấm mệt vừa cảm thấy rất vui.
Sau khi Thang Yểu trở về phòng còn nói với Văn Bách Linh, đêm nay có lẽ cô đã có thể ngủ ngon giấc.
Khi nói lời này, cô ngồi xuống ghế, nằm sấp trên ghế.
Đi ra ngoài chơi để tiện vận động, Thang Yểu mặc quần jean rộng thùng thình ở thắt lưng, cô lại rất gầy, lúc ngồi như vậy, từ góc độ Văn Bách Linh đứng ở bên cạnh, có thể nhìn thấy một đường eo thon gọn xinh đẹp của cô, cùng với vải bông màu trắng gạo.
Ngoài cửa sổ lửa trại cháy hết, trong đêm yên tĩnh bỗng có tiếng côn trùng kêu.
Văn Bách Linh theo khối da mịn màng kia sờ xuống, đẩy lớp vải ra, hỏi: “Kinh nguyệt qua hai ngày rồi?"
“Ừm.”
Thế nhưng, Thang Yểu quay đầu: “Trên người em có mùi khói.”
Anh không thèm để ý, tay chống lưng ghế, quấn lấy cô hôn môi.
Trong chuyện này họ rất ăn ý, cũng luôn rất hợp cạ, ngầm hiểu lẫn nhau.
Quên mở điều hòa, mồ hôi ướt đẫm quần áo, cuối cùng Văn Bách Linh dẫn cô đi tắm rửa, sau khi trở lại giường, hôn dịu dàng trên trán cô: “Ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”
Đêm nay, người ngủ không ngon ngược lại là Văn Bách Linh.
Ôn lại chuyện cũ, trong ác mộng là không gian và thời gian thác loạn, người bị vây không thoát ra được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-lay-mua-xuan/3444064/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.