Thật ra Thang Yểu cũng cảm thấy, người đàn ông trước đây Phí Lâm thích kia không được tốt lắm. Nghe nói rất nhiều chuyện khuất mắt, đều là Phí Lâm một mình ra trận, vì tình cảm của mình mà chiến đấu.
Mà người ở hiện tại này lại khá tốt, che chở Phí Lâm, nói với Phí Dụ Chi: “Anh à, đừng mắng nữa, Lâm Lâm sẽ buồn trong lòng đấy.”
Bọn họ đều nói Phí Lâm là hổ con điên điên khùng khùng, đấu đá lung tung, bất chấp hậu quả.
Chỉ có chồng của Phí Lâm, che chở Phí Lâm như một cô bé.
Lần này tới có rất nhiều bạn, Thang Yểu nghĩ tới những chuyện này, những người khác đã đổi đề tài trò chuyện:
“Hồi nãy Dụ Chi bắn tên thiệt là không có mắt nhìn, cách bia ngắm xa tám trăm mét mà đã bắn đi ra ngoài, tôi còn nghĩ rằng mình hoa mắt, nhìn thấy sao băng đó haha.”
“Cậu không phải sao băng sao? Không phải là dính cái vòng ngoài cùng sao? Chó chê mèo lắm lông!”
“Hai người bọn họ còn cãi nhau, gà thái mổ lẫn nhau ha ha ha!”
“Nhìn cái gì vậy?”
Văn Bách Linh lên tiếng làm cắt đứt những suy nghĩ lung tung của Thang Yểu, cô lắc đầu, trong tiếng cười đùa ầm ĩ xung quanh, cô ghé sát vào anh, nhỏ giọng nói: “Đang xúc động, lát nữa về phòng sẽ nói với anh.”
“Mắt cá chân còn đau không?”
Văn Bách Linh nhấc ống quần Thang Yểu lên, nhìn một chút: “Người quản lý thoa thuốc hình như ổn hơn rồi, không sưng.”
“Vốn cũng không nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-lay-mua-xuan/3444063/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.