Đã xa nhau lâu như vậy rồi nhưng thân thể dường như không có xa lạ gì với nhau.
Điều hòa không khí làm ấm căn phòng. Tóc Thang Yểu ướt đẫm mồ hôi, lòng bàn tay cũng nóng bừng, ấn ra những vết sương mù trên mặt bàn gỗ dày đặc.
Nửa sau của cuộc hành trình, Văn Bách Linh bế cô lên, đưa cô vào phòng tắm…
Vùng ngoại ô không có ô nhiễm ánh sáng, bầu trời đầy sao nhìn vô cùng sáng sủa.
Thang Yểu mặc áo sơ mi của Văn Bách Linh, nằm trên lưng ghế sofa nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.
Văn Bách Linh giúp cô sấy tóc. Anh rút phích cắm máy sấy tóc, véo mặt cô, đột nhiên cười nói: “Lá gan thực sự càng lúc càng lớn.”
Cô vừa trải qua hai lần mất khống chế, cả người lười biếng, phản ứng chậm chạp quay đầu lại: “Cái gì?”
“Anh mới về nước nửa tháng, những gì đã nói đều chỉ là lời nói đơn phương, vậy mà em cũng không sợ bị anh lừa sao?”
Thang Yểu không sợ hãi dựa vào trong lòng Văn Bách Linh: “Vậy sao anh biết không phải là em đã cố gắng nhưng lại không đạt được mong muốn, không hài lòng về tiền lương, muốn đi đường tắt, đúng lúc thấy anh trở về nên muốn leo lên người anh, kiếm chút tiền tiêu?”
“Nhảm nhí.”
Trong mắt cô có một nụ cười giống như vài năm trước: “Vậy em cũng không sợ anh là lừa đảo.”
Bốn ánh mắt nhìn nhau, tình cảm vô bờ bến.
Họ thật sự hiểu nhau rất rõ và rất tin tưởng nhau. Họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-lay-mua-xuan/3444058/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.