Trong phòng vô cùng yên ắng.
Bạn cùng phòng đã đến nhà ăn, trước khi đi còn nói sẽ mang bữa tối về cho Thang Yểu, để cô nằm nghỉ một chút.
Lữ Thiên nói: "Mắt cậu đang sưng thế này thì đừng đọc sách hay học bài nữa."
Thang Yểu áp điện thoại vào tai, trầm lặng, không trả lời câu hỏi nửa đùa nửa thật của Văn Bách Linh.
Niềm hạnh phúc khi nghe giọng Văn Bách Linh và nỗi đau khi nhìn thấy vết sẹo của dì tối qua làm Thang Yểu cảm thấy vô cùng rối rắm và mâu thuẫn.
Như thể cô biến thành một quả mơ, hay nói đúng hơn là một quả táo tàu, hiện thực tàn khốc đó hóa thành cái lõi cực kỳ cứng rắn, hai đầu bén nhọn đâm ngược vào cơ thể phàm trần.
Làm người thế này cũng không được, làm người thế kia cũng không được.
Thang Yểu không nói gì, Văn Bách Linh bên kia cũng trầm lặng.
Tối đến, ký túc xá thường phát nhạc, âm thanh văng vẳng xa xăm.
Đêm nay lại vô cùng rõ ràng.
Nghe được vài giây, Thang Yểu chợt nhận ra âm thanh đó phát ra từ điện thoại.
Cô lau nước mắt, đoán thử: "Văn Bách Linh, anh đang ở dưới lầu chỗ em à?"
"Ừ, anh ở đây."
"Vậy..."
Thang Yểu nắm chặt điện thoại, do dự hai giây rồi quyết định: "Vậy em xuống gặp anh."
Thật ra, Văn Bách Linh đã đến được một lúc, ngồi trong xe còn thấy bạn cùng phòng của Thang Yểu ra ngoài với nhau.
Khi đó, anh còn nghĩ mình đến vừa kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-lay-mua-xuan/3430842/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.