Kết quả là ngày hôm sau, Trần phủ từ trên xuống dưới bỗng nhiên bắtđầu bận rộn hẳn. Bảo Nhi ngủ thẳng một mạch đến giữa trưa mới tỉnh dậy,dọc đường đi thỉnh an Trần lão phu nhân, bọn nha hoàn đều nhìn nàng cười ngọt ngào, cười đến mức trong bụng Bảo Nhi cảm thấy bất ổn hết sức,tưởng chừng như bộ lòng đang treo lủng lẳng mười lăm cái gàu nước vậy. 
Chạy vào Tùng Duyên Viện cũng không thấy Trần phu nhân đâu, Trần lãophu nhân thì đang nghỉ ngơi. Đợi cô đại nha hoàn Giang Xuân Nhi của Trần lão phu nhân cười bưng trà lài tới cho nàng xong, Bảo Nhi liền hỏi:“Giang Xuân Nhi, chị cười cái gì vậy? Sao tôi có cảm giác chị đang cườitrêu tôi đó nha?” 
“Bảo Nhi tiểu thư, nô tỳ không dám.” Giang Xuân Nhi vừa cười vừa nói: “Gọi bậy rồi, qua mấy ngày nữa bọn tôi phải gọi người là đại thiếu nãinãi.” 
“Chị vừa nói cái gì? Lời này là ai bảo?” Bảo Nhi trợn to mắt hỏi. 
“Là lão gia nói, hiện tại trong phủ từ trên xuống dưới đều đang bậnchuẩn bị đấy thôi, người không thấy sao?” Giang Xuân Nhi cười. 
“Chuẩn bị? Bây giờ ư?” Bảo Nhi hỏi, thấy Giang Xuân Nhi gật đầu, liền nói: “Cô cô đâu?” 
“Ở Trúc Khê Viện! Phu nhân nói muốn đích thân chuẩn bị tân phòng.” Giang Xuân Nhi đáp. 
Bảo Nhi nghe xong, nhanh như chớp chạy đến Trúc Khê Viện. Tới cửaTrúc Khê Viện, rất nhiều hạ nhân bưng bê đồ đạc ra ra vào vào, nhìn thấy nàng thì đều bắn ra nụ cười rõ ràng theo cái kiểu “đợi hổng nổi…” gì gì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-lao-phai-ga-theo-lao/2330884/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.