Hơn mười ngày sau, cuối cùng vào buổi chiều đầu tháng mười một đoàn người cũng chạy về tới Hàng Châu, trở lại Trần phủ. 
Trần lão gia, Trần Mục Vân, Trần Mục Vũ vẫn chưa hồi phủ. Bảo Nhi còn chưa kịp thu xếp hành lý đã vui tươi hớn hở chạy tới khoe khoang vớiTrần lão phu nhân, đem tượng lão thọ tinh khắc trên ống trúc tặng choTrần lão phu nhân, còn lấy tượng đất của mình và Trần Mục Phong vừa tặng vừa ngàn căn vạn dặn phải đem cất cho kĩ, Trần phu nhân đứng một bêncười khẽ. 
Đến lúc tối muộn khi cha con Trần gia vừa mới trở về, Bảo Nhi khôngchút keo kiệt tặng mỗi người một cái ôm thật chặt, cộng thêm dỗ ngon dỗngọt dăm câu, sau đó tiếp tục phân phát lễ vật. Trần gia huynh đệ xemnàng mua một đống đồ chơi, liền ghẹo nàng là người bán hàng rong. 
“Mặc kệ, bức tượng này nặn hình ‘Ta’ các huynh nhất định phải giữ gìn cẩn thận nha, hỏng một cái là ta lập tức tuyệt giao với mấy huynh đó.”Bảo Nhi cười tủm tỉm uy hiếp Trần Mục Vân và Trần Mục Vũ. 
“Tuân mệnh, Bảo Nhi tiểu thư.” Trần Mục Vũ vừa cười vừa nói. 
“Bảo Nhi, muội đeo chuông ở trên người làm gì vậy?” Trần Mục Vân hỏi. 
“Đây không phải là chuông, là túi hương.” Bảo Nhi rút ra bảy tám cáitúi thơm, mỗi cái đều buộc một cái chuông nho nhỏ tinh xảo, “Là Nhạc tẩu tẩu tặng đó, tỷ ấy nói rắn nghe được âm thanh sẽ trốn mất biệt, ta sẽkhông cần phải sợ hãi nữa.” 
“Rắn?” Trần Mục Vân cầm lấy một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-lao-phai-ga-theo-lao/2330881/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.