Tôi tròn bự đôi mắt nhìn chằm chằm vào nó, sau đó đột nhiên trong lòng nổi lên một trận tò mò mà chậm rãi lên tiếng "Có chuyện chi thì em cứ nói ra, cứ khóc như vậy thì làm sao mà chị biết, để chị giải quyết được chứ".
"Chị ơi, lúc nãy em vừa nhìn thấy MA đó chị..."
Giọng nói của nó vang lên một cách sợ hãi tột cùng, tôi có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi này.
Nhưng mà, khi suy nghĩ lại nếu bản thân tôi cũng sợ, thì làm sao mà dỗ cho nó nín được đây, vì vậy liền lên tiếng trấn an "Sao lại có ma chứ? trên đời này không có ma đâu, em đừng khóc nữa".
"Là ma thiệt đó chị, em nói thiệt mà, lúc nãy em đã tận mắt nhìn thấy nó".
Cậu nhóc một mực khẳng định bản thân đã nhìn thấy thực sự.
"À, có khi do trời tối quá nên em nhìn lộn thôi, chứ không có ma cỏ chi đâu em... Ngoan, nín khóc đi nào".
Tôi cố gắng dùng giọng nói nhỏ nhẹ nhất để dỗ dành nó, nhưng mà lại vô dụng, nó lại càng khóc nhiều hơn, miệng vẫn khăng khăng "Không có đâu, tuy dãy hành lang này có mờ tối thiệt, nhưng mà em... em không thể nhìn lộn được, rõ ràng em đã thấy nó, nó... nó còn ló mặt ra hù em nữa... Hu hu hu".
"Khoan đã".
Đầu óc của tôi có chút hơi rối với những gì cậu nhóc nói, liền hỏi lại "Là sao? Em nói rõ ràng hơn đi, nó hù em là hù như thế nào?".
Câu hỏi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma/2811424/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.