Lúc tôi đi ra bên ngoài thì nhìn thấy Chu Nguyên, vẻ mặt của anh ta khiến tôi cảm thấy chắc chắn có chuyện gì rồi, liền lên tiếng hỏi "Bộ có chuyện chi hay sao? Mà nhìn mặt anh không được ổn cho lắm?".
Anh ta khi nghe tôi hỏi như vậy liền lập tức lắc đầu, rồi nhìn tôi một cái, mà kéo tôi đi.
Cái hành động này càng làm lòng tôi bất an, không biết anh ta sẽ lôi tôi đi tới chỗ nào.
Chúng tôi di chuyển qua dãy hành lang dài, rồi vòng qua vài con đường chặt hẹp trong phủ, những con đường này, tôi hoàn toàn không biết tới, người trong Chu phủ cũng chưa từng nói tới.
"Tới nơi rồi, đã tới nơi rồi".
Đi được một đoạn, Chu Nguyên đột nhiên lên tiếng, nét mặt của anh ta có vẻ vui mừng.
Tôi nhíu mày nhìn về phía trước, thì ra là một căn nhà nhỏ, có phần cũ kĩ.
Khi chúng tôi bước lên trên sàn nhà, Chu Nguyên liền quay sang tôi, tươi cười nói "Lan, đã lâu lắm rồi anh mới tới chỗ này, từ lúc anh bị bệnh, anh đã phải ở suốt trong buồng".
Tôi ừ một tiếng rồi nói "Suốt ngày ở trong buồng chắc chắn là anh buồn lắm, giờ khỏe mạnh lại rồi, có thể tha hồ mà làm những thứ mình thích".
Nghe những lời này của tôi nói, Chu Nguyên liền mỉm cười, sau đó quay mặt về phía trong của căn nhà.
Hành động anh ta lúc này rất kỳ lạ.
Tôi cũng theo hướng của anh ta mà nhìn vào trong nhà, định lên tiếng hỏi, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma/2811411/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.