Tôi cố gắng bỏ ngoài tai âm thanh kinh dị kia, nhưng mà nó vẫn cứ lọt vào tai, khiến cho tâm trạng tôi bất ổn.
Di chuyển thêm một đoạn nữa.
Âm thanh kia bỗng dưng biến mất.
Tâm trạng của tôi bắt đầu có chút bình tĩnh hơn.
Tôi có nhìn lại phía sau, nhưng vẫn không có phát hiện ra ai hết, và cũng chẳng có thứ gì không sạch sẽ ở đó.
"Chị họ"
Từ đằng xa, giọng của Võ Thành Kiệt vang lên.
Tôi quay lại, nhìn thấy cậu ta có vẻ rất vui mừng, gương mặt phảng phất ý cười.
"Thành Kiệt".
Tôi mừng rỡ lên tiếng gọi.
Sau đó gấp gáp chạy tới bên cạnh Võ Thành Kiệt, mà lên tiếng "Cuối cùng thì em cũng đã tới rồi, làm chị ngóng trông mấy bữa giờ".
Việc Võ Thành kiệt tới Chu phủ, khiến cho tâm trạng của tôi cảm thấy an toàn hơn.
Chỉ là lúc này bên cạnh tụi tôi còn có thêm con Sen, không tiện để nói chuyện cho lắm, vì vậy tôi liền hướng về phía con Sen mà trầm giọng, nói "Sen, con đi báo với ông bà chủ là có người thân của mợ tới một tiếng đi".
Nó "Dạ" một tiếng rồi rời đi.
"Bây giờ vào buồng của chị, chị có chuyện cần nói với em gấp".
Tôi trực tiếp đi vào vấn đề chính, không để Võ Thành Kiệt kịp phản ứng, tôi đã kéo nó đi một mạch.
Sau khi đã vào trong buồng rồi, Võ Thành Kiệt liền ngồi xuống ghế, hướng về phía của tôi, nghi hoặc hỏi "Chị họ, rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma/2811406/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.