Bầu không gian sau câu nói của tôi, phủ lên một vẻ sự im lặng tới tịch mịch, sắc mặt của Phạm Thị Mai có chút tối sầm lại, hình như chị ta đã đang nghĩ tới chuyện gì kinh khủng lắm, ngay cả bà Tám cũng đứng ngẩn người nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi biết chắc chắn có chuyện không lành, liền trầm giọng lên tiếng hỏi "Bộ giấc mơ của em có điều chi không ổn mà khiến cho sắc mặt của chị và bà Tám lại kém tới như vậy".
"À! Không có sao hết, không có sao hết".
Phạm Thị Mai giựt mình một cái mạnh, rồi sau đó hướng về phía của tôi mà nhỏ giọng trả lời "Chỉ là chị nghe thím kể chuyện ma quái như vậy, nên trong lòng có chút sợ hãi, nói thiệt, chị rất sợ ma quỷ".
Nói xong câu này, chị ta còn cười gượng với tôi một cái, nhưng mà tôi có thể nhận thấy nụ cười này không hề đơn giản là sợ ma quỷ, mà là lo sợ chuyện gì đó rất kinh khủng sắp xảy ra.
"Tôi cảm thấy có lẽ bởi vì mợ ba mần việc vất vả, lúc ngủ lại không ngon giấc, nên mới mơ thấy những cơn ác mộng ma quỷ nhiều vầy".
Bà Tám đứng ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, khiến cho dòng suy nghĩ của tôi về Phạm Thị Mai bị cắt đứt, bà ta nói bằng chất giọng trầm nhỏ "Hay là sáng mai kêu con Sen tới thầy lang, hốt ít thuốc bổ cho mợ uống".
Tôi còn chưa kịp trả lời, thì Phạm Thị Mai đã cất tiếng trước "Chị nghĩ bà Tám nói đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma/2811398/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.