Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy tôi không lên tiếng, Võ Thành Kiệt liền bước tới nghiêm mặt, nói thêm "Nhưng chị cũng đừng nên lo sợ quá nhiều mà ảnh hưởng xấu tới sức khỏe, trước mắt em nghĩ chị nên tịnh dưỡng sức khỏe cho tốt, như vậy mới có đủ sức đối mặt với mọi chuyện được".

Tôi gật đầu, khi nghe câu nói hết sức hợp lý này của Võ Thành Kiệt.

Cậu ta thuận tay đưa cho tôi tách trà, nói "Chị vừa mới gặp ác mộng kinh khủng, vì vậy nên uống một tách trà để lấy lại tinh thần trước đã".

Tôi đưa tay nhận lấy tách trà, vô thức nhìn, thì trông thấy màu nước hơi đỏ cam, có phần khác lạ hơn bình thường, tuy nhiên tôi không quan tâm lắm, dù gì đi nữa thì tách trà này là do chính tay của đứa em họ của mình rót, nên chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Tôi đưa tách trà lên miệng, uống lấy một ngụm, đầu lưỡi của tôi ngoài cảm nhận được sự đăng đắng bình thường của trà ra, còn nhận thấy một chút vị mặn tanh, chẳng khác gì là vị của máu hết.

Tôi định lên tiếng hỏi Võ Thành Kiệt, tại sao nước trà lại như vậy, thì bất chợt toàn thân của tôi cảm thấy ấm áp lạ thường, cơ thể mệt mỏi lúc nãy như thể tan biến hết.

"Mà nhắc tới sức khỏe, em có cảm giác sức khỏe của chị càng lúc càng yếu".

Võ Thành Kiệt bỗng dưng thay đổi chủ đề, giọng của cậu ta có chút lo lắng và hơi trầm, cậu ta nhíu mày đôi mày thanh tú nhìn tôi mà hỏi thêm "Em muốn hỏi chị, từ khi vô Chu phủ tới giờ, ngoại trừ gặp chuyện ma quỷ ra, chị còn gặp vấn đề chi nữa hay không, ví dụ như bệnh tật hay cái chi đó tương tự?"

Tôi nhìn cậu ta một thoáng, rồi dứt khoát lắc đầu, trả lời "Không có, chị từ khi vô Chu phủ chưa từng bị bệnh tật chi hết, chỉ duy nhất có lần sau khi bị nhúm tóc ở nhà kho xiết cổ, thì cơ thể có chút suy yếu ra mà thôi, nhưng mà chị hốt thuốc uống rồi mà, sức khỏe cũng đã tốt trở lại".

"Không phải đâu".

Võ Thành Kiệt lo lắng nói "Nếu đơn giản bị ma quỷ xiết cổ, thì sau vài ngày âm khí sẽ tan hết, nhưng mà em cảm nhận thấy âm khí của chị càng lúc càng nhiều hơn, coi bộ vẫn còn một nguyên nhân nào đó gây nên tình trạng trầm trọng này, vì vậy chị hãy suy nghĩ thật cẩn thận, nghĩ thử coi từ khi vô Chu phủ cho tới giờ, thì đã xảy ra chuyện chi kì lạ chưa, hoặc là những chuyện trước kia không có, nhưng sau khi chị vô phủ thì lại có".

Tôi vừa nghe xong câu hỏi này của Võ Thành Kiệt, đầu óc liền trầm tư suy nghĩ.



Bất chợt tôi nhớ ra một chuyện, liền vội vội vàng lên tiếng trả lời "Nếu như là nói về chuyện sau khi chị vô phủ mới có, thì chắc chắn là tình trạng sức khỏe của chồng chị càng ngày càng tốt hơn"

Tôi ngưng lại, nhíu mày nhìn Võ Thành Kiệt, khẽ hỏi "Đây có phải là nguyên nhân mà em nói tới hay không?"

"Chị họ".

Võ Thành Kiệt kêu lớn một tiếng, nét mặt tối sầm lại, nói "Tình trạng sức khỏe của anh rể tốt hơn, nhưng chị thì ngược lại càng lúc càng suy yếu, âm khí lại càng ngày càng nhiều, coi bộ là người họ Chu đang muốn thực hiện một nghi lễ nào đó rồi".

Nghe tới đây, tôi chợt nhớ tới cuộc trò chuyện lúc sáng của tôi và Võ Thành Kiệt, do bị tiếng động kỳ lạ cắt ngang mà quên mất, giờ nhớ lại, tôi liền lên tiếng hỏi "À mà chuyện này có liên quan tới thứ được gọi là huyệt mà ban sáng em nói với chị hay không? Rốt cuộc thì huyệt là thứ chi?"

Võ Thành Kiệt nghe thấy câu hỏi, bất giác thở dài, trầm giọng đáp "Huyệt mà em nói với chị, chính là khoảng không gian tối tăm, âm khí ngập tràn và rất khó nhận biết được, ở trên đời này có rất huyệt, tuy nhiên thông thường chúng vô hại, nhưng mà một khi có ai đó cố tình vô trong huyệt thực hiện tế tự, thì huyệt sẽ trở thành một thứ dùng để giam giữ linh hồn người chết, những người bị ném vô trong đó hoặc vô tình bước vô, sẽ mãi mãi không thể thoát ra được, và biến thành vật tế tự sống, nhằm mục đích duy trì hoạt động tà ác của huyệt, một khi huyệt đã đủ mạnh, nó sẽ giúp đỡ cho người tế tự thực hiện mong muốn của họ, chỉ có điều những người làm chuyện ác đó, sẽ khiến cho phước phần của dòng họ suy giảm, cuối cùng con cháu không thể sống thọ được".

Tôi tròn mắt nhìn chằm chằm về phía của Võ Thành Kiệt, gấp gáp nói "Chuyện này... chuyện này... thật quá kinh khủng... người trong Chu phủ thiệt sự quá đáng sợ rồi".

Võ Thành Kiệt im lặng một chút, rồi mới lên tiếng "Đúng thiệt là bọn họ rất đáng sợ, nhưng mà hiện tại em vẫn chưa xác định rõ huyệt có phải là ở trong căn buồng trống hay không? hoặc là nằm ở đâu, cho nên chúng ta không thể làm được chi hết".

Tôi thở dài, lời nói của Võ Thành Kiệt rất đúng, người trong Chu phủ một khi đã muốn giấu diếm chuyện gì rồi, thì chắc chắn không dễ dàng mà nói ra đâu, vì vậy có thể thấy tôi và Võ Thành Kiệt ở trong sáng, còn bọn họ ở trong tối, muốn làm gì cũng không được.

"Thôi, giờ này cũng gần khuya rồi, em cũng nên đi về buồng ngủ, tránh bị người trong Chu phủ dị nghị, với lại cũng để cho chị tịnh dưỡng nữa chứ".

Võ Thành Kiệt vừa nói vừa đứng dậy, sau đó quay đầu nhìn tôi mà nói thêm "Trong thời gian tới, em sẽ tìm cơ hội điều tra khắp Chu phủ này, nhằm sớm kiếm được huyệt, nên em sẽ không thường xuyên ở bên cạnh chị, vì vậy chị tuyệt đối phải cẩn thận đó".

Tôi gật đầu, trong lòng tuy cảm thấy rất sợ hãi khi không có Võ Thành Kiệt ở bên cạnh, nhưng mà đây là chuyện cần thiết, bởi vì càng sớm tìm được huyệt, thì vấn đề của tôi mới có thể càng mau chóng giải quyết được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.