Tôi không dám cử động nhiều, cũng không dám cố gắng lên tiếng, bởi vì tôi càng làm như vậy thì mớ tóc siết ở cổ tôi sẽ càng ngày càng trở nên chặt hơn.
Mọi người ở xung quanh đều nhìn tôi với vẻ mặt hết sức kỳ lạ.
Trong ánh mắt của bọn họ vừa mang theo vẻ sợ hãi, cũng vừa mang theo vẻ hoang mang, không biết tôi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà lại làm hành động như thể bị ai đó siết cổ vậy.
Con Sen chắc chắn là người lo sợ nhất, nó ngay lập tức tiến gần về phía tôi, mà gấp gáp lên tiếng hỏi "Mợ ba.. mợ làm sao vậy, mợ cảm thấy trong người không khỏe hay sao? mợ ba..."
Giọng nói của con Sen bắt đầu nhỏ dần, nhỏ tới mức tôi không thể nghe thấy được rốt cuộc là nó đang muốn nói những gì.
Do cơ thể không thể hô hấp một cách dễ dàng được nữa, nên đầu óc của tôi bắt đầu mông lung mơ hồ dần.
"Lan, em làm sao vậy? Sao lại thành ra như vầy?"
Trong lúc không thể cầm cự được, định buông xuôi tất cả, thì đột nhiên ở bên tai tôi vang lên một tiếng nói rất lớn, kéo đầu óc của tôi trở về với hiện thực.
Tôi còn chưa kịp nhìn sang, thì đã có một người chạy vội về phía mình, người này mang vẻ sợ hãi, nhìn tôi một cách đầy vẻ lo lắng.
Đôi mắt của tôi lúc này dù đã có chút mông lung mờ ảo, nhưng mà cũng có thể trông thấy người đang ở trước mắt của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma/2811386/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.