Châu Dương đang ngồi suy nghĩ miên man thì bỗng dưng chuông điện thoại reo lên, anh nhìn thấy Ngọc Tâm gọi tới vội bắt máy.
"Alo anh nghe!"
Ngọc Tâm nói:
"Thiên Quân và Du Linh đã về tới nhà rồi, anh mau chóng về nhà để ăn cơm tối nha!"
Châu Dương đồng ý:
"Được rồi, anh về ngay đây!"
Cúp máy
Châu Dương đứng nhìn ngôi mộ Thu Lan cười khẩy một cái, anh bước lên xe bỏ đi về nhà. Về đến nhà Thiên Quân chạy ra tiếp đón.
"Ba ơi, đã lâu không gặp! Ba có khỏe không?"
Châu Dương xoa đầu Thiên Quân mà cười hạnh phúc.
"Ba vẫn khỏe! Nào mau vào trong nhà ăn cơm thôi!"
"Dạ!"
Trong bàn ăn ai cũng cười nói vui vẻ, vì đã lâu không được xum họp vây quần bên nhau như vậy. Thiên Quân thắc mắc hỏi.
"Mà ba mẹ ơi, tại sao bà lại chết ạ?"
Ngọc Tâm đang ăn thì bỗng dưng giật mình, quay đầu nhìn Châu Dương khẽ ra hiệu coi có nên nói cho cậu biết chân tướng sự việc hay không. Châu Dương đứng dậy mặt hơi căng thẳng, anh nghiêm nghị nói.
"E hèm, bà con cũng đã mất rồi! Ba mẹ rất đau buồn khi biết bà đã ra đi mãi mãi!"
Thiên Quân buồn bã nói:
"Con cũng rất buồn khi biết bà mất sớm như vậy, trước khi con đi con vẫn thấy bà khỏe mạnh hồng hào thế mà..."
Du Linh cũng thắc mắc:
"Con thấy cái chết của bà rất là bất thường!"
Châu Dương và Ngọc Tâm giật mình nhìn nhau, không ai nói một lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma-le-quy/2276301/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.