Bà Châu Hà sợ hãi run rẫy:
"Chẳng phải cô đang bị phong ấn ngoài mộ sao?"
Thu Lan nghe bà nhắc tới vụ phong ấn ngoài mộ suốt 20 năm trời, thì trong lòng cô càng tức giận mãnh liệt hơn nữa. Khuôn mặt của cô bỗng chốc dữ tợn, nổi đầy gân máu trên khuôn mặt. Cô cười nhếch mép.
"Hahaha, bà nghĩ rằng cái phong ấn đó thì sẽ giam giữ tôi cả đời hay sao? Hahahaha, bà quá ngây thơ rồi đó bà Châu Hà à!"
Bà Châu Hà run cầm cập, ngồi rúc lại một xó tường bà cầu xin:
"Thu Lan à hãy tha thứ cho mẹ có được không con! Mẹ cũng không muốn hại con đâu!"
Thu Lan cười khinh bỉ:
"Bà dám nói bà là mẹ của tôi à? Bà không thấy ngượng mồm sao? Lúc trước tôi cầu xin bà tha thứ cho tôi, bà có tha không? Lúc tôi chết bà cũng muốn hãm hại tôi cho bằng được, vậy thì bà nghĩ tôi nên tha thứ cho bà thế nào đây? Trong khi bà là người đã hãm hại tôi từ lúc sống cho đến lúc chết!"
Ánh mắt của Thu Lan bỗng chốc đỏ ngầu, tia gân máu đã nổi lên trong con mắt. Bà Châu Hà nhìn thấy thì khiếp sợ, bà quỳ xuống lạy cô.
"Tôi van xin cô hãy tha thứ cho kẻ không đáng làm mẹ chồng này đi, coi như là niệm tình xưa nghĩa cũ mà tha cho bà già này một mạng. Coi như tôi cầu xin cô đấy Thu Lan!"
Thu Lan đứng cười nhếch mép, cô lấy chân đạp xuống lưng bà Châu Hà rồi chà đạp lên lưng bà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma-le-quy/2276275/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.