Tổng giám đốc Minh Du thấy Thiên Quân đang rất bối rối, nên ông ta cười mỉm chi.
"Thôi được rồi, tôi sẽ cho hai đứa cơ hội tìm hiểu nhau một thời gian! Nếu cảm thấy hợp thì có thể kết hôn, chuyện cưới hỏi không thể ép buộc được. Phải không tổng giám đốc Châu Dương?"
Châu Dương gương mặt giãn nở ra cười nhẹ:
"Đúng đúng, ông Minh Du nói chí phải! Tôi thấy rất hợp lý, nên để hai đứa nó tự tìm hiểu nhau!"
Áp lực trong lòng Thiên Quân cũng đã giảm xuống, cũng may ông ta không bắt buộc cậu phải kết hôn với Du Linh. Thực sự thì cậu không muốn kết hôn với cô ta chút nào, trong lòng cậu thực sự rất hỗn loạn, cậu không biết phải đối diện với Du Linh như thế nào.
Du Linh nghe ba mình nói vậy thì ả ta cũng rất vui vẻ, bởi vì ả rất thích Thiên Quân từ cái nhìn đầu tiên. Nếu đã có cơ hội tìm hiểu nhau thì ngu gì ả không nhận lời, biết đâu sau này ả sẽ được chính thức bước chân vào gia đình họ Châu thì sao?
Ngọc Tâm bước tới cười nói:
"Tôi vừa bỏ lỡ một chuyện gì đó rất thú vị à?"
Tổng giám đốc Minh Du nói:
"Chuyện thú vị là tôi muốn kết thông gia với tổng giám đốc Châu Dương!"
Ngọc Tâm vui vẻ:
"Ôi ôi, thật là vinh hạnh quá! Con gái ngài thật là xinh đẹp giống như tôi hồi đó!"
Du Linh cười e thẹn:
"Không dám so sánh với phu nhân Ngọc Tâm!"
Ngọc Tâm rất thích Du Linh, ả ta cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma-le-quy/2276254/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.