Bà Thu Liên thật sự không muốn tin vào tai mình, rõ ràng chỉ mới mấy năm không gặp sao con bà có thể chết sớm như vậy chứ, bà không muốn tin tất cả là dối trá , bà Châu Hà là kẻ lừa đảo tại sao bà ta lại nói là con gái bà đã chết chứ.
Tại sao nó lại chết được chứ? Bà Thu Liên ngước nhìn bà Châu Hà.
" Bà nói dối, con tôi không thể nào chết được?"
Bà Châu Hà cười độc ác:
"Hahaha... tôi đã nói bao nhiêu lần thì bà mới tin đây? Con nhỏ Thu Lan đó đã chết cách đây một năm rồi, bà đừng tự mê hoặc mình nữa!"
Bà Thu Liên bịt tai lại:
"Bà nói dối, bà nói dối, tôi không muốn nghe!"
Bà Châu Hà thực sự cảm thấy rất phiền phức, liền tát cho bà Thu Liên thêm mấy bạt tay nữa để cho bả tỉnh táo lại.
"Đủ rồi đó bà Thu Liên, bà làm loạn đủ chưa hả?"
Bị bà Châu Hà tát mấy cái liên tục bà Thu Liên bị choáng váng, mơ hồ, sắc mặt bỗng tối sầm liền ngất xỉu, bà Châu Hà cảm thấy thật phiền phức liền gọi Như Ly đến đỡ bà ta nằm lên ghế sofa. Rồi sai người đến canh chừng bà ta tránh để bà ta tỉnh dậy làm loạn.
Một tiếng sau bà Thu Liên tỉnh lại, vẫn còn nhớ đến lời của bà Châu Hà nói hồi nãy là con gái bà đã chết, bà thực sự không muốn tin chuyện đó là sự thật. Bà đứng dậy đi tìm bà Châu Hà hỏi cho ra lẽ chuyện này là như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma-le-quy/2276173/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.