Ngọc Tâm pha ly nước chanh rồi đem đến cho Châu Dương.
" Anh uống nước chanh đi!"
Châu Dương nhận lấy rồi uống một hơi hết sạch, uống xong cảm thấy người có chút lâng lâng vì hôm qua uống nhiều rượu quá. Châu Dương muốn đi tắm gội sạch sẽ rồi đi ngủ một giấc vì hôm qua anh đã thức suốt một đêm không ngủ.
Ngọc Tâm cũng không nói gì nhiều nữa ả ta tưởng anh hôm qua bận công việc với đối tác nhiều quá nên mất ngủ nên ả ta cũng không làm phiền đến anh nữa.
Đã mấy năm trôi qua mà bà Thu Liên vẫn không nghe ngóng được một chút tin tức gì của Thu Lan nên bà rất buồn phiền.
"Con gái à, con có ổn không? Mẹ thực sự rất lo lắng cho con!"
Bà ôm tấm ảnh bà chụp với Thu Lan thời cô tốt nghiệp trung học phổ thông, gương mặt tươi cười rạng rỡ cầm tấm bằng tốt nghiệp trên tay chụp chung với bà hai người rất là vui vẻ hạnh phúc.
Bà Thu Liên buồn bã nhớ nhung đứa con gái yêu quý của mình, cũng đã một năm được gả về gia đình họ Châu bà chưa từng gặp lại Thu Lan không biết con gái bà sống có tốt không, có hạnh phúc không.
Nhưng vài tháng trước bà Châu Hà có đến tìm bà bảo là con gái bà đã bỏ trốn, bà cũng không hiểu tại sao con mình lại bỏ trốn, nhưng trốn đi đâu được chứ? Sao không quay về thăm bà, bà thực sự rất lo lắng cho Thu Lan.
Đã bao lâu rồi bà chưa được gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma-le-quy/2276167/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.