Châu Duy nhìn cô nở nụ cười hòa ái:
"Đúng vậy, em không thích sao?"
Cô lùi lại mấy bước rồi nói:
"Anh tránh xa tôi ra một chút! Tôi không có thích anh đâu. Do mẹ anh bắt tôi phải cưới anh để trừ nợ thôi. Anh nghĩ tôi yêu anh à?"
Châu Duy ánh mắt đượm buồn thở dài:
"Ừm, em không thích cũng được. Tôi biết em sẽ không thích người bệnh yếu đuối sắp chết như tôi!"
Thu Lan nhìn anh ta trông có vẻ như hiền lành và đáng thương, cô cũng cảm thấy có lỗi khi mình nói nặng lời như thế.
"Tôi xin lỗi, tôi không cố ý nói nặng lời với anh đâu. Anh đừng để tâm làm gì?"
Châu Duy nhìn cô :
"Tôi mệt rồi chúng ta đi ngủ thôi!"
Thu Lan nhìn anh ta rồi nói:
"Tôi không muốn động phòng với anh đâu, tôi sẽ không sinh con cho anh. Tối nay anh ngủ dưới đất tôi ngủ trên giường!"
Châu Duy nhìn cô có vẻ tức giận:
"Cô...cô...sao cô lại đối xử với tôi như thế, cô là vợ tôi mà!"
Thu Lan khó xử nói:
"Đúng, tôi là vợ của anh mà bắt anh như thế thì hơi quá đáng. Nhưng tôi không thích anh chạm vào người tôi!"
Châu Duy thật sự tức giận:
"Cô mau cút lên giường cho tôi! Đêm nay chúng ta động phòng!"
Thu Lan không muốn ngủ cùng với Châu Duy, nên đã xô anh ta té ngã xuống đất. Châu Duy tức giận rồi lên cơn đau tim.
"A ~ mau ....hộc...hộc....mau lấy thuốc.....cho tôi...."
Châu Duy lên cơn đau tim quằn quại anh ta ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma-le-quy/2276089/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.